
Chương 139 Gặp Lại
Truyện Full
(Click xem Danh Sách Chương)Mô tả Truyện :
Chương 139 Truyện ngôn tình Gặp Lại Trạng thái : ngày cập nhật : truyện full Thể loại : truyện sắc giới ngôn tình H Tình yêu duy nhất, gần bên nhau, trời sinh một cặp Nội dung : Say một giọng nói say một ánh mắt tương tư cả đời , Một người từng khiến anh chạm đến ánh sáng. cô nói với anh rằng anh không biết, đôi mắt của anh đẹp đến nhường nào anh trả lời cô Nhưng anh biết em sẽ không vì nó mà ở lại.
chương truyện mới nhất :
Chương 139
Từ chiều đến tối, hai nồi nước sôi cùng lúc mở lên, thả bánh bao vào luộc.
Cuối cùng bày ra mấy đĩa bánh to trên bàn, rượu cũng không thể thiếu.
Đỗ Dư thấy ngày vui, Ông nội Sơn cũng vui vẻ nên không ngăn anh uống rượu nữa.
Bảo Trâm múc cho Sơn Tùng một bát bánh bao, Sơn Tùng hỏi: “Bát này có bánh em gói không?”
Bảo Trâm nhìn rồi nói: “Hình như không có, để em cho anh thêm hai cái.”
Sơn Tùng vui hơn, cầm bát, mắt cười cong lại.
Thuận Thành không ngại bánh mình gói xấu, chuyên chọn bánh méo mó ăn, rất hứng thú.
Ăn no uống đủ, phần tiếp theo là chờ đón giao thừa.
Thanh niên nhiều, ngồi trong nhà chờ giao thừa hơi chán, Thuận Thành đề nghị ra sân sau nướng thịt và bắn pháo hoa.
Ông nội Sơn ngồi xe lăn, đắp chăn dày trên đùi, già yếu bệnh tật, không tiện ra ngoài gió lạnh, nên tiếp tục chơi cờ với Đỗ Dư và Ông Bảo Bình trong nhà.
Hồ nhỏ phía sân sau được lấp đầy, tạo ra khoảng đất rộng, Thuận Thành và Hứa Trừng Minh cùng nhau dựng một chiếc lều đơn giản trên khoảng đất trống, để chắn gió tuyết.
Bảo Trâm và Sơn Thạch chuẩn bị bếp nướng, nhóm than.
Sơn Tùng bên cạnh xiên thịt vào que tre.
Bày bàn ghế, lấy thêm một thùng rượu, đặt thịt nướng lên bàn.
Gió thổi lạnh, nhưng có than hồng nướng ấm, xung quanh cũng có chút hơi ấm.
“Nào, cụng ly nào.” Thuận Thành nói.
Năm cái ly va vào nhau, mỗi người nói một câu chúc.
Thuận Thành rất hứng khởi, giọng to lên: “Đẹp càng đẹp, đẹp trai càng đẹp trai!”
Sơn Thạch: “Vạn sự như ý.”
Hứa Trừng Minh liếc cô một cái: “Ừ, năm sau thuận lợi.”
Bảo Trâm: “Năm mới vui vẻ, mạnh khỏe.”
Sơn Tùng: “Như trên.”
Thuận Thành nghe xong phì cười chửi thầm, Bảo Trâm cũng cười.
Mùi quế và rượu lan tỏa, Sơn Tùng cũng uống khá nhiều, má ửng hồng, dựa vào ghế gật gù buồn ngủ.
Thuận Thành say rượu, lén kéo Bảo Trâm lại, vẻ mặt trang nghiêm như giao trọng trách: “Đứa nhỏ này mấy năm qua không dễ dàng, em phải đối tốt với nó.”
“Anh biết rồi.” Bảo Trâm đáp.
Thuận Thành nói: “Em có tin người mù cũng có thể lạc đường trong nhà mình không?” nghe như lời nói nhảm của người say.
“Gì?” Bảo Trâm chưa hiểu.
“Anh ấy.” Thuận Thành chỉ xa xa về phía Sơn Tùng, “Lần đầu say rượu, cứ lẩm bẩm là mình bị lạc đường.”
Bảo Trâm giật mình, chợt hiểu ra.
Thuở nhỏ, có lần cô dẫn Sơn Tùng đi chơi, đúng dịp Tết Nguyên Tiêu, muốn đi xem đèn lồng, ai ngờ hai bàn tay nhỏ không giữ chắc, sơ ý bị dòng người cuốn đi mất.
Cô tỉnh lại thì không thấy Sơn Tùng đâu, sợ đến mất cả hứng xem đèn lồng, đi tìm khắp nơi cũng không thấy.
Lúc đó cô thực sự hoảng loạn.
Cũng từ lần đó, cô mới biết có người nhà họ Sơn đi theo phía xa, nhưng vì đông người chen lấn, hai đứa nhỏ lại thấp quá nên họ không biết bọn trẻ đã bị tách ra, sau khi biết, họ tản ra đi tìm Sơn Tùng.
Cuối cùng gặp lại nhau ở đồn cảnh sát.
Có người tốt bụng trên đường gặp Sơn Tùng đang loạng choạng ngã, phát hiện ra đây là một đứa trẻ mù bị lạc đường, nên đã đi cùng và đưa đến đồn cảnh sát.
Ông Bảo Bình, Ông nội Sơn, Sơn Thạch và Đỗ Dư đều đến, Sơn Tùng kiên quyết nói là mình tự lạc đường.
Bảo Trâm biết anh đang giúp cô che chắn, nếu không cô chắc chắn sẽ bị mắng thậm tệ.
Đọc truyện full giúp giảm căng thẳng và mang lại cảm giác thư giãn. Khi đắm mình vào một câu chuyện hấp dẫn, tâm trí chúng ta được giải thoát khỏi những lo âu hàng ngày, tạo nên một trạng thái thư thái và bình yên.
Nghĩ đến việc suýt chút nữa làm mất Sơn Tùng, Bảo Trâm ôm anh khóc nức nở, Sơn Tùng cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi suốt chặng đường, giờ cũng không kìm nổi mà khóc theo.
Hai đứa trẻ ôm nhau khóc to, người lớn đứng bên cạnh, dù nói gì cũng không nghe.
“Ù ù ù Sơn Tùng, lần sau nếu em lạc đường, anh nhất định sẽ tìm được em.” Bảo Trâm khóc đến nghẹt thở.
Sơn Tùng vuốt mặt cô ướt đẫm: “Thật sao?”
“Thật, anh hứa!”
Bảo Trâm nói: “Nếu anh không tin, chúng ta bắt tay thề nhé.”
Sơn Tùng cuối cùng không khóc nữa: “Được, bắt tay thề.”
Hai ngón tay út móc vào nhau.
“Nếu anh lạc đường, em nhất định sẽ tìm được anh.” Bảo Trâm nghiêm túc hứa.
“Bắt tay thề, treo cổ một trăm năm không được thay đổi.”
Lời nói ngây thơ, trong sáng vang vọng trong đồn cảnh sát trang nghiêm.
Nhấp vào Lưu Truyện - để lần sau đọc tiếp
lưu truyệnĐọc truyện tại HaHa Truyện thật đơn giản: Lên Google gõ “HaHa Truyện” hoặc gõ trực tiếp hahatruyen.com.vn !
HaHa Truyện đã từng bị đối thủ tấn công DDOS DNS gây gián đoạn truy cập, nhưng cách khắc phục rất đơn giản. Bạn chỉ cần thay DNS bảo mật của Google (8.8.8.8 - 8.8.4.4) hoặc cài APP 1.1.1.1 WARP là xong. (Note: Riêng Bạn nào sử dụng internet của FPT hoặc ở nước ngoài thì không cần làm gì cả do Nhà mạng đó bảo mật rất tốt.)

Truyện tiểu thuyết ngôn tình mới hơn
