
Thuyết tiếng hóa
Truyện Full
(Click xem Danh Sách Chương)Mô tả Truyện :
Mô tả :Truyện ngôn tình sắc giới Thuyết tiếng hóa : có nội dung xoay quanh đô thị tình duyên, sủng, duyên trời tác hợp, hào môn thế gia, HE..Nhân vật chính là Chu Phác Ngọc Trần Cừu An.Văn án của truyện vô cùng đơn giản, tất cả mọi thứ anh làm đều vì em.Vì em, viết ra thuyết tiến hóa.
Chương 11 : Bảo bối.
Cầu Thành Hoàng phù hộ cho người bên cạnh cả đời bình an suôn sẻ.
Hội chùa ồn ào náo nhiệt, bán bánh kẹo, bán đèn cầy nhiều màu, bán hoa cảnh. Trần Cừu An đứng một bên nhìn Phác Ngọc cò kèo mặc cả với người bán hoa, cuối cùng mua được một chậu trúc phú quý nhỏ.
Một tay anh xách chậu hoa, một tay nắm tay cô.
“Hằng năm thành phố Bắc đều tổ chức hội hoa xuân, khi nào chúng ta về cùng đi ngắm nhé!”
Trở lại thành phố Bắc, hai người về biệt thự Tây Sơn, sửa soạn một phen, 7 giờ tối đến Trần gia.
Lái xe đến chân núi, tâm tình Phác Ngọc bắt đầu thấp thỏm.
Trần Cừu An dừng xe, nhìn cô gọi: “Phác Ngọc.”
“Dạ?”
Anh đi tới gần, đỡ gáy trán tì lên trán cô. Sợi tóc cô mềm mại, khí chất dịu dàng.
“Làm gì thế?”
Anh hôn cô cái nữa, lui về, cởi đây an toàn: “Đi thôi, chắc trong nhà chờ sốt ruột lắm rồi.”
Trần Cừu An nắm tay cô đi vào nhà, ra mở cửa là một cô gái xinh đẹp điềm đạm, thấy Trần Cừu An và Phác Ngọc đến liền nở nụ cười như hoa: “Mau vào đi, đều đang chờ hai người đấy.”
Trần Cừu An giới thiệu với Phác Ngọc: “Đây là chị dâu cả, Lâm Đường.”
Phác Ngọc ngoan ngoãn chào hỏi: “Chào chị dâu.”
Ba người cùng đi vào phòng khách, ánh mắt mọi người trong phòng khách đều tập trung về hướng này.
Trần Cừu An cười nói: “Sao vậy ạ, lâu không gặp, không nhận ra con sao?”
Bầu không khí dịu đi không ít, một người phụ nữ trung niên đi đến trước mặt anh.
“Con chỉ giỏi luyên thuyên.”
“Mẹ, đây là Phác Ngọc.”
Phác Ngọc chào: “Chào dì ạ.”
Mẹ Trần cười hiền hòa: “Chào cháu, dì biết cháu từ rất lâu rồi.”
Nói chưa dứt lời, bà liền trừng Trần Cừu An: “Yêu đương lâu thế rồi mà đến tận bây giờ mới mang cháu về.”
Chu Phác Ngọc chào hỏi người nhà họ Trần theo thứ tự lần lượt, anh trai Trần Cừu An là Trần Cừu Ninh, lớn hơn anh năm tuổi, rất trầm ổn, thế hệ ông bà Trần gia đều đã mất, bố Trần là người lớn nhất trong gia đình, nhìn qua rất nghiêm túc.
Thế này đã tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của cô, ngồi trên bàn cơm, tảng đá lớn trong lòng Chu Phác Ngọc thả lỏng được nửa.
Mẹ Trần lặng lẽ đánh giá Chu Phác Ngọc, trông cử chỉ là biết con gái nhà gia giáo, còn về thân thế, nhà ai lại không thiếu mấy chuyện như thế chứ.
Buổi tối, Chu Phác Ngọc ở lại phòng khách Trần gia, lúc cô tắm xong đi ra, Trần Cừu An đã ngồi ở mép giường.
“Sao anh lại vào đây?” Phác Ngọc lau tóc hỏi anh.
Anh ôm cô ngồi trên đùi mình: “Muốn gặp em một lần cũng không được?”
“Được, đương nhiên được.” Cô hôn hôn giữa mày anh.
Anh dẫn cô đến phòng mình, Trần Cừu An lấy quyển album trên kệ sách xuống.
Trong album có rất nhiều ảnh được chụp lúc còn nhỏ, đến khi trưởng thành lại chỉ lác đác vài tấm, hồi bé anh rất dễ thương, khuôn mặt nhỏ mũm mĩm, hàng lông mi cong dài, anh cười hoặc chạy, nghịch ngợm lại đáng yêu, Phác Ngọc xem hình, bất giác cười theo.
Thì ra anh là như vậy, khi còn bé hay cười rộn, thoáng cái trưởng thành, trở thành một người đàn ông đầy trách nhiệm.
“Trần Cừu An.”
“Hửm.”
Cô nhìn anh, ánh mắt dịu dàng lưu luyến vẫn như mấy năm nay, khi yêu một người, tất cả tình cảm đều thể hiện trong ánh mắt.
“Sau này, chúng ta phải sống thật tốt, anh không được hút thuốc nữa, phải giữ gìn sức khỏe.”
Đột nhiên nói câu này, Trần Cừu An có chút khó hiểu.
Cô dựa vào lồng ngực anh: “Em muốn cùng anh sống đến trăm tuổi.”
Em muốn cùng anh sống lâu trăm tuổi.
Em muốn cùng anh bạc đầu giai lão.
Tương lai cùng anh, em có vạn điều mong chờ.
Mong rằng năm tháng cho em thời gian, một trăm năm, em muốn từ từ nói cho anh biết.
Xuân qua thu đến, nhiệt độ thay đổi rất không ổn định. Chu Phác Ngọc nấu canh tuyết lê.
Cô nếm thử hơi ngọt, tắt lửa, vào phòng trông con trai.
Bảo bảo năm nay hai tuổi, một nhóc con bụ bẫm, giờ đang ngủ trên giường lớn, hơi hơi cuộn tròn thân mình, cái miệng nhỏ chu chu, đáng yêu không lời nào tả hết.
======= tiểu thuyết Ngôn Tình ======
Những cuốn Truyện Ngôn Tình về mọi lĩnh vực từ kinh tế, văn hóa, chính trị cho đến những cuốn tiểu thuyết phiêu lưu, tâm lý tình cảm, các cuốn Truyện Ngôn Tình tạo động lực hay quyển tự sự về cuộc đời có thực của một nhân vật có sự ảnh hưởng đến chúng ta.Đọc truyện cùng HaHa Truyện
Chu Phác Ngọc ghé vào gối đầu ngắm nhìn cậu nhóc, trước giờ cô không hề nghĩ tới, trên đời lại có sinh vật đáng yêu như vậy, mềm núc ních, ỷ lại hoàn toàn vào mình.
Bảo bảo mơ mơ màng màng mở mắt, thấy mẹ mình, nhỏ giọng nỉ non: “Mẹ~”
Phác Ngọc cười ẳm nhóc lên: “Bảo bối của chúng ta tỉnh rồi, có đói bụng không nào?”
Tiểu bảo bảo ghé vào ngực mẹ, đôi mắt tròn xoe ngái ngủ.
Phác Ngọc đặt nhóc vào ghế cho trẻ con, múc một bát canh lê xắt nhỏ, ngọt ngọt, ấm nóng.
Cô cực kiên nhẫn đút cho cái miệng nhỏ của cậu nhóc ăn, cậu phấn khích cười lộ ra mấy cái răng sữa nhỏ trắng.
Phác Ngọc cũng cười theo cậu.
Cô nhớ lúc vừa mang thai, cảm xúc không ổn định, động chút là khóc.
Trần Cừu An về nhà trễ lại khóc, nhớ mẹ cũng khóc, ngồi một mình cũng bỗng dưng bật khóc.
Cô biết cảm xúc như vậy rất bất thường, luôn tránh vào phòng khóc một mình. Cô nhớ đến tuổi thơ ấu của mình, không có bố, mẹ thì ở xa.
Bây giờ đến lượt cô làm mẹ, thật sự có thể làm tốt không?
Trong đầu có vô vàn suy nghĩ, cô trốn trong chăn, khóc ô ô.
Ban đầu Trần Cừu An ngồi xem TV trong phòng khách, mãi không thấy Phác Ngọc đi ra, đứng dậy vào phòng, vừa mở cửa liền nghe thấy tiếng khóc của cô.
Anh đi qua nhẹ nhàng kéo chăn ra, hai mắt Phác Ngọc đỏ bừng, tóc tai lộn xộn, đáng thương nói không lên lời. Anh rút khăn giấy lau nước mắt nước mũi cho cô, ôm cả người cô vào lòng.
“Được rồi, đừng khóc, có ông xã ở đây mà.”
Lúc thương tâm được người khác an ủi lại càng khóc thảm thiết hơn.
Chu Phác Ngọc nhào vào lồng ngực anh, Trần Cừu An xoa xoa lưng cô, nhẹ nhàng trấn an cô.
“Đừng khóc, bảo bối, vậy không tốt cho cơ thể.”
Phác Ngọc vẫn khóc nói: “Nếu em làm mẹ không tốt thì sao bây giờ? Em cứ nghĩ đến mình lúc nhỏ lại… ”
Anh nâng cô dậy, để cô ngồi đối mặt với mình, “Sợ cái gì? Sao em lại không thể làm một người mẹ tốt chứ.”
“Phác Ngọc của anh, dịu dàng lương thiện, sau này nhất định sẽ là một người mẹ tốt. Lại nói, không phải còn có anh sao?”
Anh lại vuốt tóc cô: “Bây giờ em đã có anh, cho dù lúc nhỏ gặp chuyện đau lòng gì, thì em cũng có thể chia sẻ với anh. Đừng khóc, được không?”
Phác Ngọc dần dần ngừng khóc, Trần Cừu An hôn viền mắt hồng hồng của cô.
Nhấp vào lưu truyện - lần sau xem tiếp dễ dàng hơn

Truyện Ngôn Tình Sắc Giới mới hơn
