
Truyện Ngôn Tình Tổng Tài Ca
Truyện Full
(Click xem Danh Sách Chương)Mô tả Truyện :
Truyện Ngôn Tình Tổng Tài Ca Là kết hôn trên danh nghĩa vì bà nội anh muốn có cháu.Là hợp đồng hôn nhân và những đêm trả bài trên giường. Nhưng rồi cơ thể cô yêu anh từ lúc nào không nhận ra.Trái tim cô dâng tặng anh lúc nào không hay...Nếu yêu thích thể loại ngôn tình, bạn có thể đọc
Chương 15: Chia Tay
Tiếng giày cao gót có tiết tấu vang lên, Lệ Bách Nhiên hơi cau mày lại. Đường Tuyết Mai và Đường Thanh Tâm đều có cùng một người bố, tại sao lại chênh lệch lớn như thế chứ?
Từ tiếng bước chân đã có thể nghe ra đây là một người phụ nữ ngạo mạn, Lệ Bách Nhiên hơi xoa đầu, chẳng lẽ anh ấy điên rồi hay sao mới đồng ý gặp người phụ nữ này chứ?
“Cốc cốc!"
“Giám đốc Nhiên, chúng ta lại gặp mặt rồi."
Đường Tuyết Mai gõ cửa đi thẳng vào, Lệ Bách Nhiên cúi đầu xuống giả vờ như đang xử lý văn kiện, cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ lên tiếng hỏi cô ta: "Tìm tôi có chuyện gì không?"
“Lệ Bách Nhiên, anh xuất ngoại trở về thì gặp mặt Đường Thanh Tâm mấy lần, cùng ở chung trong một công ty, chẳng lẽ anh không hiếu kỳ tại sao năm đó em ấy lại nói chia tay sao?"
Trong lòng Lệ Bách Nhiên hơi căng thẳng, cây bút trong tay khẽ dừng lại, sau đó cười nói: “Tò mò thì sao chứ, cô ấy đã trở thành thím của tôi rồi".
Có một số việc đã qua thì cứ cho qua đi, cho dù Đường Thanh Tâm rời khỏi anh ấy vì lý do gì thì anh ấy cũng chấp nhận. Quả thật, so với anh ấy thì Lệ Thiên Minh tốt hơn gấp trăm ngàn lần.
Vừa dứt lời, anh ấy đã nghe thấy Đường Tuyết Mai bật cười, cả người không ngừng run rẩy giống như nghe thấy điều gì đó hay ho nên muốn cười nhạo vậy.
Cảm nhận được ánh mắt giết người của Lệ Bách Nhiên, Đường Tuyết Mai ngưng cười, khẽ vỗ ngực nói: “Lệ Bách Nhiên, chẳng lẽ anh cho rằng Thanh Tâm tự nguyện gả cho chú của anh sao?"
“Cô có ý gì? Chẳng lẽ Lệ Thiên Minh ép buộc cô ấy sao?” Lệ Bách Nhiên lập tức trở nên kích động, nếu như vậy thì cũng không khó giải thích tại sao Trương Mỹ Lan lại đối xử tàn bạo với cô.
“Thanh Tâm cứu bà nội của Lệ Thiên Minh, bà cụ muốn em ấy làm cháu dâu của mình. Vốn dĩ Thanh Tâm không chịu nhưng khi đó trùng hợp nhà họ Đường chúng tôi kinh doanh sắp phá sản, Lệ Thiên Minh dùng ba mươi lăm tỷ làm sính lễ, Thanh Tâm vì nhà họ Đường nên mới đồng ý."
"Lệ Bách Nhiên, nếu như tôi là anh thì nhất định tôi sẽ đoạt lại Thanh Tâm về. Hai người vốn là thanh mai trúc mã, nền tảng tình cảm đã sâu đậm như vậy rồi, làm sao có thể nói chia tay thì chia tay chứ?"
Đường Tuyết Mai quan sát Lệ Bách Nhiên một lúc, cảm thấy dường như người đàn ông này đang suy nghĩ điều gì đó thì bèn nhíu mày cười trộm, sau đó lại thêm dầu vào lửa nói ra hoàn cảnh của Đường Thanh Tâm khi sống ở nhà họ Lệ.
Với bản lĩnh của Đường Tuyết Mai, thu mua một người giúp việc thì hoàn toàn không thành vấn đề. Mọi hành động của Đường Thanh Tâm ở nhà họ Lệ đều bị cô ta biết vô cùng rõ ràng.
“Lệ Bách Nhiên, nếu như không tin thì anh có thể đi hỏi những người giúp việc ở nhà họ Lệ thử xem rốt cuộc tôi có nói dối hay không."
Lệ Bách Nhiên lắc đầu: "Không cần, tôi biết".
Đương nhiên anh ấy biết, vì thế cũng không cần đi điều tra thêm gì nữa. Anh ấy thấy rõ Thanh Tâm thật sự sống không tốt ở nhà họ Lệ.
Suy nghĩ một lúc lâu, đột nhiên Lệ Bách Nhiên ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Đường Tuyết Mai. Đôi mắt luôn luôn dịu dàng kia lại hiện
lên chút ánh sáng kinh người, dọa Đường Tuyết Mai sợ hoảng hồn. Cô ta vừa muốn nói gì đó thì đã nghe thấy Lệ Bách Nhiên mở miệng: "Cô nói những chuyện này với tôi là có ý gì?”
Trong lòng người phụ nữ thầm vui mừng, tuy nhiên trên mặt lại không biểu lộ ra. Thế nhưng Lệ Bách Nhiên vẫn nhìn thấy tận sâu trong đáy mắt cô ta thoáng qua một chút khinh bỉ.
“Người sáng mắt đều có thể nhìn ra, ý định của tôi rất đơn giản, đó chính là hạng mục đấu thầu bên phía Long Hồ phải thuộc về nhà họ Đường chúng tôi, thế nào? Nếu được như vậy, tôi sẽ cố hết sức giúp anh và Thanh Tâm tái hợp".
Lệ Bách Nhiên cũng hiểu đây là trao đổi ngang giá, nhưng mà...
“Cô làm sao giúp tôi đây? Bàn về thực lực, nhà họ Đường của các người không thể nào so sánh với nhà họ Lệ được. Bàn về quan hệ, cô và Đường Thanh Tâm cũng không phải thân thiết gì lắm, hơn nữa thân phận của hai người cũng rất khó xử”.
Sự chăm chọc của Lệ Bách Nhiên khiến trong lòng Đường Tuyết Mai hơi trầm xuống, ngay sau đó cô ta hít một hơi thật sâu rồi đi tới trước mặt anh ấy, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt Lệ Bách Nhiên: "Chỉ với dã tâm của tôi đã đủ rồi, lý do này anh chấp nhận không?"
Lệ Bách Nhiên nhìn người phụ nữ trước mặt, ánh mắt của cô ta, gương mặt của cô ta có nhiều chỗ rất giống với Thanh Tâm.
Dã tâm, anh ấy cũng có.
Đường Tuyết Mai thấy anh ấy đã thả lỏng thì khóe miệng hơi cong lên, cô ta biết rõ đối với bất kỳ người đàn ông nào mà nói thì mối tình đầu luôn luôn là thứ không thể nào kháng cự lại được. Huống chi, tình cảm của hai người họ trong nhiều năm nay không hề có mâu thuẫn, chỉ là thực tế đã chia rẽ hai người mà thôi.
Trái tim Đường Thanh Tâm có thay đổi hay không thì cô ta không biết, nhưng có thể khẳng định Lệ Bách Nhiên nhất định không quên được Đường Thanh Tâm.
Khi bước ra khỏi tòa nhà, tâm trạng Đường Tuyết Mai vô cùng tốt. Cô ta thuận tiện đi dạo một vòng ở trung tâm thương mại, sau đó lại mua không ít thứ. Đường Quốc Cường thấy vậy thì lập tức nổi giận đùng đùng!
“Hai người các người không một ai có thể giúp đỡ tôi cả, ngày nào cũng chỉ biết mua mua mua, không biết kiếm tiền mà chỉ biết tiêu tiền thôi."
Đường Tuyết Mai vội vàng buông túi đồ trong tay xuống, sau đó lấy ra một xấp tài liệu đưa cho ông ta. Thuận tiện dựa vào người Đường Quốc Cường, nháy mắt nhìn ông ta tỏ vẻ lấy lòng.
“Tuyết Mai, đây là thật sao? Con không lừa bố đấy chứ?" Đường Tuyết Mai chen ngang: “Bố, bố nhìn thử con dấu kia đi, con có thể làm giả được sao? Con gái bố đã ra tay thì có gì mà không giải quyết được chứ, bố cho rằng con là Đường Thanh Tâm à?"
Đường Tuyết Mai liếc mắt giả vờ giận dỗi, Đường Quốc Cường thấy vậy thì nở một nụ cười thật tươi, không ngừng khen cô ta: "Tuyết Mai, con thật đúng là phúc tinh của bố mà. Con muốn mua gì cũng được hết, bảo kế toán chi ba tỷ rưỡi, coi như tiền thưởng cho con!"
"Cảm ơn bố".
Đường Tuyết Mai vô cùng vui vẻ, không ngờ chỉ nói mấy câu đã có thể lấy được ba tỷ rưỡi. Nếu như không phải Lệ Bách Nhiên đã một lòng với Đường Thanh Tâm thì cô ta nhất định phải kéo anh ấy qua đây xách váy cho mình.
Đường Tuyết Mai hừ nhẹ một tiếng rồi đi lên lầu, Đường Quốc Cường nhìn theo bóng lưng con gái mình, trong lòng không khỏi dâng lên chút suy nghĩ. Hai đứa con gái của ông ta, Đường Thanh Tâm đã bán được ba mươi lăm tỷ, mặc dù đứa con gái này không bằng Đường Thanh Tâm nhưng gương mặt và vóc dáng cũng không tệ chút nào, cộng thêm đầu óc lại khá thông minh, chưa chắc không được ai yêu thích. Nếu như lần này làm ăn thành công thì ông ta nhất định phải thiết lập quan hệ thật tốt với nhà họ Lệ mới được.
Đường Quốc Cường cười lạnh một tiếng, chuyện lần trước không hề khiến ông ta ngoan ngoãn trở lại mà lần này nhờ có sự hợp tác với nhà họ Lệ, ông ta đã có chỗ dựa nên càng không kiêng kỵ gì hơn.
Lệ Bách Nhiên cho Đường Quốc Cường một miếng thịt lớn như vậy, đương nhiên không phải cho không. Về mảng kiến trúc, nhà họ Đường không phải mạnh nhất nhưng lần này bọn họ đã trúng thầu nên khiến tất cả mọi người trong giới đều mở rộng tầm mắt.
Có người âm thầm hỏi thăm, Đường Quốc Cường không hề khách sáo mà khoe ra chiến tích của mình, còn muốn đẩy Đường Tuyết Mai ra bên ngoài. Vì thế tất cả mọi người đều biết ông ta bán con cầu vinh! Trong phòng làm việc, Đường Thanh Tâm đang kiểm tra hộp thư điện tử, trả lời từng người một. Mỗi tháng, các loại báo cáo và tiến triển công trình sẽ được gửi đến cho cô, sau đó cô phải chỉnh sửa lại rồi mới đưa cho Lệ Thiên Minh.
Khóe mắt người phụ nữ nhìn thấy một dòng chữ “Đường Quốc Cường trúng thầu công trình!" thì hơi ngẩn ngơ, vừa mở ra đã cảm thấy choáng đầu hoa mắt.
Sao lại như vậy chứ? Rõ ràng cô đã từ chối rồi mà, tại sao lại trúng thầu? Lệ Bách Nhiên là người phụ trách của khu vực Long Hồ, chẳng lẽ là anh ấy sao?
Đường Thanh Tâm không suy nghĩ nhiều, trực tiếp dùng điện thoại nội tuyến gọi vào số của Lệ Bách Nhiên. Người đàn ông đang ngồi trong phòng làm việc chờ đợi một lúc lâu, cuối cùng cũng đợi được cuộc điện thoại này.
“Lệ Bách Nhiên, em hỏi anh Đường Quốc Cường trúng thầu có phải do anh đồng ý không? Tại sao còn chưa công khai kêu gọi đấu thầu mà đã xác định như vậy rồi?"
Điện thoại vừa được nối thông, một chuỗi nghi vấn của Đường Thanh Tâm đã rơi vào tai, Lệ Bách Nhiên khẽ mỉm cười rồi nói: “Dù sao cũng là người một nhà mà, có gì không thể chứ?"
Đường Thanh Tâm hít sâu một hơi, cố gắng đè nén cơn giận của mình xuống, sau đó lập tức cúp điện thoại.
Chuyện này nhất định phải nói rõ ràng với Lệ Thiên Minh, nếu không thì sau khi xảy ra chuyện gì, chắc chắc nhà họ Lệ sẽ phải chịu ảnh hưởng.
Thu dọn những tài liệu và giấy tờ có liên quan xong, Đường Thanh Tâm ôm theo mớ tài liệu đó và đi đến gõ cửa phòng của Lệ Thiên Minh. Lúc này một âm thanh "Mời vào!" vô cùng lạnh lùng cất lên, Đường Thanh Tâm đẩy cửa bước vào thì đột nhiên nhìn thấy Lệ Bách Nhiên đang ngồi bên trong.
"Tổng giám đốc, giám đốc Nhiên cũng có mặt ở đây sao, vậy thì hay quá."
Đường Thanh Tâm đặt mớ tài liệu ấy xuống bàn của Lệ Thiên Minh rồi nhìn chằm chằm vào mặt của anh: "Tập đoàn Đường Thiên đã có lệ từ trước, không phù hợp với điều kiện đưa ra. Tôi thấy dự án Long Hồ nên kêu gọi thầu một cách công khai, những công ty đã từng mang tiếng xấu sẽ không được tham dự vào".
Lệ Thiên Minh ngẩng đầu lên nhìn cô, anh cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Anh cứ tưởng rằng việc mà nhà họ Đường trúng thầu là do ý của Đường Thanh Tâm, cùng với việc Lệ Bách Nhiên vẫn ngày đêm nhung nhớ về cô, vì vậy mới tạo nên kết quả của ngày hôm nay, đúng là không thể ngờ được.
"Lệ Bách Nhiên, cậu giải thích xem nào, chuyện này rốt cuộc là thế nào vậy?"
Câu chuyện được đẩy sang cho Lệ Bách Nhiên, Lệ Bách Nhiên hơi nhếch miệng cười rồi đáp: "Có gì đâu, chỉ là con cảm thấy đều là người một nhà cả, vì vậy nên đã chọn Đường Thiên. Với lại bọn họ đã trải qua một lần vấp ngã rồi nên nhất định sẽ không tự làm tổn hại đến danh tiếng của mình nữa, huống hồ giá cả mà họ báo cũng không khác gì so với những công ty khác".
Lệ Bách Nhiên đúng là còn quá trẻ, Lệ Thiên Minh đưa mắt nhìn sang anh ấy, các anh trai của anh vẫn luôn mong muốn đưa thế hệ con cháu của mình vào để cùng nhau tranh giành "một chén canh". Lệ Bách Nhiên được coi là một người nổi bật trong đám người đó, tuy nhiên sau khi sống ở nước ngoài được mấy năm vẫn chưa có đủ kinh nghiệm.
"Chuyện này cứ giao cho Lệ Bách Nhiên là được rồi, thế nhưng tôi cũng đã nói rồi, dự án này không có gì liên quan đến công ty cả, đây là dự án của nhà họ Lệ. Nếu như để lỗ thì sẽ khấu trừ từ trong phần hoa hồng chung, mỗi người đều phải chịu trách nhiệm không hề nhỏ. Thế nào, Lệ Bách Nhiên, cậu đã nghĩ kĩ chưa?"
"Con rất rõ việc bản thân mình muốn điều gì, chú à chú cứ yên tâm đi."
Sau khi Lệ Bách Nhiên nói dứt câu thì anh ấy quay sang nhìn về phía Đường Thanh Tâm. Bàn tay của người phụ nữ ấy đang bị Lệ Thiên Minh nắm chặt không buông, cảnh tượng đó đập vào mắt khiến cho anh ấy cảm thấy vô cùng nhức mắt.
Đường Thanh Tâm thấy vậy, cô biết rằng chuyện này sẽ không còn cứu vãn được nữa, vì thế chỉ đành nhìn Lệ Bách Nhiên rời đi, còn mình lại đứng trong phòng không ngừng giãy giụa.
"Chuyện của nhà họ Đường anh cũng biết mà, việc lần này nhất định sẽ phải chịu tổn thất, tại sao anh còn làm như vậy?" Cổ tay của Đường Thanh Tâm bị anh siết chặt, cô chỉ đành đứng ở bên cạnh anh. Lệ Thiên Minh dùng sức rất chặt khiến người phụ nữ ấy không thể đứng yên được nữa, hai chân của cô trở nên lảo đảo rồi ngã nhào về phía trước nằm vào lòng anh.
"Sao lại chủ động thế?"
Giọng nói ấy cất lên từ trên đỉnh đầu cô, Đường Thanh Tâm muốn đứng dậy, thế nhưng lại bị anh ôm chặt vào lòng mình. Hai chân của cô đang nằm giữa đôi chân anh, vì thế cô cảm nhận được sự thay đổi ở nơi đó rất rõ ràng.
Đường Thanh Tâm giật bắn mình, giọng cô bắt đầu trở nên hơi run rẩy: "Gì chứ, tôi chỉ đang muốn nhắc nhở anh thôi, vụ làm ăn này của nhà họ Đường chắc chắn không thể kiếm được đồng nào đâu".
"Vậy thì có liên quan gì đến tôi chứ, dự án này vốn dĩ là thương vụ làm ăn của nhiều nhà mà. Có lỗ lớn cỡ nào thì mọi người cũng đều như nhau cả, từ chuyện này mà khiến cho Lệ Bách Nhiên nhận ra được cái sai của mình thì cho dù có lỗ cũng đáng làm".
Đường Thanh Tâm cảm thấy hoảng sợ, chuyện gì anh cũng biết cả, anh giao dự án này cho nhà họ Đường cũng chỉ muốn cho Lệ Bách Nhiên có cơ hội nhận được một bài học kinh nghiệm mà thôi.
Đúng là kiểu cường hào mà. Đó là một dự án mấy trăm tỷ, lợi nhuận thì khỏi phải bàn, không nói đến nhà họ Đường có nuốt trôi hay không, chỉ nghĩ đến con số mà khi chịu thua lỗ thôi thì nhà họ Đường cũng đã toát mồ hôi hột rồi.
Nhà họ Lệ đúng là có tiền rồi thích làm gì thì làm.
"Tổng giám đốc Minh".
Lâm Thiên Kim không thông báo gì mà xông thẳng vào bên trong, theo sau cô ấy còn có thêm vài người quản lý nữa. Vừa nhìn thấy dáng vẻ này của cô ấy thì Đường Thanh Tâm vội vàng đứng thẳng người lại, còn Lâm Thiên Kim và mấy người theo sau lại trợn tròn mắt nhìn.
"Xin... xin lỗi tổng giám đốc, hai người cứ tiếp tục đi, tiếp tục đi."
Cô ấy cuống quýt đi ra khỏi phòng làm việc, mấy người bọn họ đưa mắt nhìn nhau, không nghĩ rằng Đường Thanh Tâm lại dễ dãi như vậy.
Bỏ lại hai người trong phòng làm việc trợn tròn mắt với vẻ mặt hoang mang, cô chỉnh lại áo quần, sau đó định đi ra ngoài thì bị Lệ Thiên Minh kéo lại: "Chẳng phải cô nói cô thích tôi vì tôi vừa đẹp trai lại có tiền sao, được tôi bao nuôi cảm giác thế nào hả?"
Lúc này, Đường Thanh Tâm chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống mà thôi, đây là mấy lời mà cô cố ý nói để chọc tức những người phụ nữ kia, sao có thể truyền đến tai của anh được vậy?
Vẻ mặt vừa ngượng ngùng lại vừa hối hận của Đường Thanh Tâm khiến cho Lệ Thiên Minh càng nổi lên cảm giác muốn trêu chọc. Anh đứng dậy rồi giữ lấy vai cô, sau đó xoay người một cái, Đường Thanh Tâm đã bị anh đè lên trên tường, tiếp đến là một nụ hôn thật sâu khiến cô giật mình sợ hãi.
Đây là phòng làm việc cơ mà.
Chết rồi, lần này có giải thích thế nào cũng không có tác dụng. Lệ Thiên Minh, anh là đồ khốn nạn.
Sau khi hưởng thụ được sự ngọt ngào của người phụ nữ nhỏ bé ấy xong, cuối cùng Lệ Thiên Minh cũng tha cho cô đi. Nhìn thấy người phụ nữ với đôi má ửng hồng cùng với đôi môi đỏ mọng, Lệ Thiên Minh vô cùng mãn nguyện, anh đưa tay vỗ vào mông cô rồi nói: "Dù gì cũng đã được tôi bao nuôi rồi nên ráng tỏ ra dáng vẻ của một người được bao nuôi đi."
Đường Thanh Tâm hận rằng không thể xé rách miệng anh, nhưng mà người ta vẫn là sếp, nói thế nào thì đành phải nghe như vậy thôi.
"Tổng giám đốc Minh, vậy có phải anh sẽ tăng lương cho tôi không? Làm tình nhân của anh thì tôi cũng nên đi ra ngoài ăn diện một chút chứ." Lệ Thiên Minh không cười nữa, anh tiện tay lấy một chiếc thẻ từ trong ví tiền ra đưa cho cô: "Thẻ không có giới hạn".
Đường Thanh Tâm không hề tỏ ra do dự mà cầm lấy ngay, tạm thời cứ giữ tấm thẻ này trước đã, đợi đến khi nào cấp bách cần dùng đến thì nó sẽ phát huy được tác dụng của mình.
Cô mở cửa bước ra ngoài, Đường Thanh Tâm không hề sợ hãi với những ánh mắt mọi người xung quanh nhìn mình. Cô bước thẳng một mạch đến phòng làm việc, sau đó Lâm Thiên Kim dắt theo một đoàn người đi vào, một lát sau cô ấy bước ra với vẻ mặt u ám rồi đi thẳng đến chỗ của Đường Thanh Tâm.
Vừa nhìn thấy cô thì cô ấy đã không kiềm chế được mà nói với giọng yếu đuối: "Thư ký Tâm, thật sự là tôi không hề cố ý đâu, bây giờ tổng giám đốc Minh muốn chúng tôi phải thay đổi chức vụ, tôi thật sự không muốn phải rời xa văn phòng thư kí này một chút nào cả".
Lâm Thiên Kim đang cố gắng cầu xin cứu trợ, lần này cô ấy quả đúng là xui xẻo mà, ai mà biết được hai người họ lại làm chuyện đó ở trong phòng làm việc chứ. Nhìn là thấy ngứa mắt rồi, còn tưởng Đường Thanh Tâm là ngọc nữ trong sáng, đúng là không ngờ mà."
“Tinh tinh."
Điện thoại của cô reo lên, Đường Thanh Tâm liếc nhìn lên màn hình, là Lệ Thiên Minh.
"Sắp xếp những nhân sự hành chính của các bộ phận chuyển chức vụ đến bộ phận bán hàng, đến đó tìm hiểu rõ về quy trình bên đó thì mới được quay về, thời hạn ba tháng. Lệ Thiên Minh".
Đường Thanh Tâm nhếch môi cười, xem ra Lệ Thiên Minh đang muốn đào tạo nhân tài đây mà.
Thế là cô kêu Lâm Thiên Kim ngồi xuống để nói chuyện, cô đưa điện thoại cho cô ấy xem: "Cô xem đi, không phải chỉ nhằm vào một mình cô đâu, tất cả những chức vụ trong công ty đều phải thông qua đào tạo, cô chỉ là một trong số những người đó mà thôi".
Lâm Thiên Kim lại than ngắn thở dài, sao cô ấy lại xui xẻo đến vậy chứ, phải chăng có thể đi mua vé số được luôn rồi không? Đầu tiên là lỡ nhìn thấy sếp đang lén lút làm chuyện vui vẻ, rồi lại bị điều đến cấp thấp nhất nữa, cho dù là ai thì cũng sẽ nghĩ là Lệ Thiên Minh đang cố ý cả.
Nói không chừng đây là sự trả thù của Đường Thanh Tâm cũng nên.
Lâm Thiên Kim rời khỏi phòng làm việc với khuôn mặt chán nản, cô ấy bắt đầu thu dọn đồ đạc để chuẩn bị đi đến bộ phận bán hàng thay đổi chức vụ, tận ba tháng trời, cô ấy chẳng muốn phải đi một chút nào cả.
Đường Thanh Tâm nhìn thấy cô ấy rời đi thì lập tức bắt tay vào sắp xếp công việc theo thông báo, Lệ Thiên Minh lúc nào cũng tạo bất ngờ như vậy, không biết lần này sẽ có thêm bao nhiêu người thầm oán trách sau lưng nữa đây. Bây giờ ánh mắt của Lâm Thiên Kim nhìn cô đã có gì đó sai sai rồi, cô thật sự hối hận quá đi mất.
Để bịt miệng của mấy người phụ nữ đó, đột nhiên cô lại tự tạo nên lời nói dối này. Bây giờ thì hay rồi, qua vụ việc vừa nãy thôi thì dự đoán là trong công ty sẽ có rất nhiều người bắt đầu truyền miệng kể cho nhau nghe.
Lần này cô có làm thế nào cũng không thể chứng minh trong sạch được nữa.
Đường Thanh Tâm cố gắng ép bản thân tập trung vào công việc, những ánh mắt bên ngoài vẫn không ngừng nhòm ngó vào cô. Phòng làm việc của cô được che chắn bằng kính, thế nên từ bên ngoài có thể nhìn thấy hết tất cả những gì bên trong, tuy rằng hơi có cảm giác bị nhòm ngó nhưng quen rồi thì cũng chẳng sao cả.
Tuy nhiên hiện tại cho dù cô có cố gắng toàn tâm toàn ý để tập trung vào làm việc thì vẫn cảm nhận được những ánh mắt rực lửa từ bên ngoài nhìn vào. Đặc biệt là sau khi cô vừa mới gửi thông báo ra thì lại càng phải hứng chịu những sự tức giận từ bên ngoài nhiều hơn nữa.
Nhấp vào lưu truyện - lần sau xem tiếp dễ dàng hơn

Truyện Ngôn Tình Tổng Tài mới hơn
