
Truyện Ngôn Tình Tổng Tài Ca
Truyện Full
(Click xem Danh Sách Chương)Mô tả Truyện :
Truyện Ngôn Tình Tổng Tài Ca Là kết hôn trên danh nghĩa vì bà nội anh muốn có cháu.Là hợp đồng hôn nhân và những đêm trả bài trên giường. Nhưng rồi cơ thể cô yêu anh từ lúc nào không nhận ra.Trái tim cô dâng tặng anh lúc nào không hay...Nếu yêu thích thể loại ngôn tình, bạn có thể đọc
Chương 16: Anh không muốn
Trong tòa nhà cao ốc của công ty, việc thảo luận về chuyện riêng tư của người khác đã có mệnh lệnh cấm rất rõ ràng. Thế nhưng một số người vẫn không thể nhịn được mà một truyền mười, mười truyền một trăm. Việc Đường Thanh Tâm là người tình của Lệ Thiên Minh được lan truyền xôn xao đến mức Đường Thanh Tâm suýt chút nữa tin là thật. Đây chính là nhịp điệu của việc không sợ chết mà!
Người phụ nữ hối hận không dứt, mỗi ngày đều theo Lệ Thiên Minh đi làm. Trong tầm mắt của người đàn ông, không một ai dám chỉ trỏ gì với cô nhưng Đường Thanh Tâm biết rằng đây không phải là biện pháp. Cô không thể ngăn cản hết miệng lưỡi của đám đông được.
“Thư ký Tâm, buổi sáng em có rảnh không? Anh có để một số tài liệu trong văn phòng, em có thể gửi cho anh được không?".
Vừa đến công ty cô đã nhận được tin nhắn của Lệ Bách Nhiên, giọng điệu anh ấy rất khẩn thiết. Dường như không có lý do gì để từ chối, bởi vì Lệ Bách Nhiên mới trở về nước nên công ty chưa sắp xếp thư ký cho anh ấy. Mấy ngày nay, trợ lý duy nhất của anh ấy đã đi công tác nên chỉ có thể làm phiền Đường Thanh Tâm. Đúng lúc hôm nay cô phải ra ngoài làm việc nên thuận đường ghé qua đưa cho anh ấy vậy!
Sau khi báo cáo hành trình hôm nay với Lệ Thiên Minh, Đường Thanh Tâm bắt xe đến Long Hồ, một khu vực mới phát triển ở thành phố Hải Phòng. Mặc dù vị trí xa xôi nhưng được cái giao thông khá thuận tiện và có xe buýt chạy thẳng.
Đường Thanh Tâm vừa xuống xe đã thấy Lệ Bách Nhiên đợi sẵn ở đó. Anh ấy nhìn thấy cô đến thì vội vàng tiến lên, tự nhiên đưa cho cô một chai nước: "Thanh Tâm, cảm ơn em. Sáng nay anh không tới công ty mà trực tiếp đến chỗ này, đã làm phiền em đến đây một chuyến rồi."
“Không sao đâu, dự án Long Hồ là dự án quan trọng nhất của công ty trong năm nay, anh nhất định phải để mắt tới nó đấy. Đừng thả lỏng cảnh giác chỉ vì Đường Thiên tiếp quản. Bố em, em biết rõ nhất".
Đường Thanh Tâm uống một ngụm nước xong thì nhắc nhở anh ấy. Lệ Bách Nhiên nhìn về phía sau, vẻ mặt có chút xấu hổ. Thấy ánh mắt anh ấy nhìn về khoảng không phía sau, Đường Thanh Tâm đang định quay đầu lại thì nghe thấy một giọng nói tức giận truyền đến: “Đường Thanh Tâm, mày thật sự là oan gia của tao mà. Mọi người đều muốn tốt cho người nhà của mình, có ai như mày lại muốn cản trở tao không!"
Sắc mặt của Đường Quốc Cường biến thành màu gan lợn, ông ta chỉ muốn xé xác Đường Thanh Tâm ra. Nếu không có Lệ Bách Nhiên ở đây, ông ta nhất định phải dạy cho đứa con gái bất hiếu này một bài học!
Đường Thanh Tâm bình tĩnh nhìn ông ta rồi nhìn lại nhìn Lệ Bách Nhiên: "Giám đốc Nhiên, ý của tổng giám đốc là dự án lần này không được phân biệt. Nếu Đường Thiên dám làm ra sản phẩm kém chất lượng, vậy thì thứ chờ bọn họ chính là nhà tù!”
Lời nói của Đường Thanh Tâm khiến Đường Quốc Cường không kiềm chế được mà rùng mình. Lệ Bách Nhiên dễ lừa như vậy nhưng Lệ Thiên Minh cũng không người ăn chay.
Ông ta nhanh chóng vỗ ngực cam đoan: "Giám đốc Nhiên cứ yên tâm, lần trước xảy ra sự cố là do tôi quản lý không thỏa đáng. Lần này nhất định sẽ không như thế nữa!"
Sau khi nói xong, ông ta quay sang nhìn Đường Thanh Tâm với dáng vẻ tận tình khuyên bảo: “Thanh Tâm, bố làm ăn cũng không dễ dàng gì. Nếu con không giúp được gì thì đừng gây thêm phiền phức cho bố. Mọi người ở nhà đều phụ thuộc vào một mình bố, có ai biết được nỗi khổ của bố đâu!"
Đường Thanh Tâm nhìn không nổi dáng vẻ giả vờ tủi thân này của ông ta, cô chế nhạo: "Hơn ba mươi lăm tỷ kia không đủ để các người hoa mắt sao? Tôi nghĩ quần áo trên người Đường Tuyết Mai đều là hàng hiệu nổi tiếng, nhất định là tiền do tôi bán mình mà mua được nhỉ?"
Quay sang Lệ Bách Nhiên, cô nói: "Thời gian cũng muộn rồi, em đi trước đây. Anh nhớ rõ những gì em đã nói đấy, đừng làm mất uy tín của công ty".
Nói xong cô đi đến trạm xe buýt, ở đây không có taxi, cô chỉ có thể bắt xe buýt trở về. Lệ Bách Nhiên nhìn người phụ nữ đang đứng dưới ánh mặt trời thiêu đốt mà lòng lạnh như băng. Mặc kệ Đường Quốc Cường, anh ấy bước tới xe của mình, chào hỏi Đường Thanh Tâm:
“Lên xe đi, anh đưa em về".
Đường Thanh Tâm suy nghĩ một chút rồi cũng lên xe. “Con nhóc hôi hám! Suốt ngày chỉ biết đối đầu với bố mày!”
Đường Quốc Cường nhìn xe của Lệ Bách Nhiên đi xa, ông ta hung hăng phun một ngụm nước bọt. Đường Thanh Tâm đã quen với thái độ của bố mình nên cô không quan tâm đến ông ta, thế nhưng Lệ Bách Nhiên ở bên cạnh lại cảm thấy không ổn. “Thanh Tâm, lần trước anh hỏi em, em không nói thật cho anh biết. Không phải là em tình nguyện đúng không?”
Lái xe được nửa đường, Lệ Bách Nhiên không nhịn được dừng xe bên đường, tắt máy hỏi cô. Ánh mắt anh chăm chú nhìn về phía người phụ nữ.
Đường Thanh Tâm cười khổ: "Tự nguyện hay không cũng không quan trọng, dù sao cũng đã thành sự thật rồi, anh còn có thể thay đổi cái gì chứ? Còn nữa, lần sau gọi em là thím út!"
“Anh không muốn!”
Lệ Bách Nhiên nghe được hai chữ của thím út, đột nhiên anh ấy điên cuồng gào thét lên: "Anh không muốn gọi em là thím! Em là bạn gái của anh, là người của anh, dựa vào cái gì mà chú ấy ra lệnh thì em phải thỏa hiệp chứ? Chẳng qua Lệ Thiên Minh có nhiều tiền hơn anh chút thôi, hơn ba mươi năm tỷ kia, anh có thể đưa cho em. Tại sao em không nói cho anh biết!"
Lúc đó Đường Thiên xảy ra biến cố lớn, ảnh hưởng xã hội rất ác liệt. Đường Thanh Tâm cũng từng nghĩ đến việc đi tìm Lệ Bách Nhiên nhưng cô lại bị từ chối ở ngoài cửa, chỉ là Lệ Bách Nhiên không biết mà thôi. Lệ Thiên Minh coi đây là điều kiện, hơn nữa Đường Quốc Cường đã tìm mọi cách để cầu xin, còn đe dọa cô rằng sẽ gửi mẹ cô vào bệnh viện tâm thần nếu cô không đồng ý. Lúc đó, cô chỉ đành thuận theo ông ta.
Những lời nói này, bây giờ tất cả đều vô dụng. Thấy Lệ Bách Nhiên điên loạn như vậy, Đường Thanh Tâm chịu đựng sự phiền muộn trong lòng, lắc đầu cười nhẹ: “Lệ Bách Nhiên, anh có chấp nhận hay không thì đây cũng là sự thật. Đương nhiên hiện tại hơn ba mươi lăm tỷ không thành vấn đề với anh, nhưng lúc đó chỉ có Lệ Thiên Minh giúp em, em không còn lựa chọn nào khác. Đi thôi!"
Vẻ mặt Đường Thanh Tâm vô cùng bình tĩnh, lãnh đạm, ánh mắt cô nhìn về phương xa. Lệ Bách Nhiên không tin hơn ba mươi lăm tỷ đó có thể mua được tình yêu của bọn họ.
Anh ấy không tin điều đó!
Đột nhiên anh ấy xoay bả vai của cô lại, môi phủ kín đôi môi cô. Đường Thanh Tâm sửng sốt, phản ứng đầu tiên là muốn đẩy anh ấy ra! Lệ Bách Nhiên không chịu buông tha. Mấy năm nay, anh ấy nghĩ đến cô mà cả đêm không thể ngủ. Sau khi trở về, cô đã trở thành thím của anh ấy rồi.
"Bốp!"
Nụ hôn cuồng nhiệt cũng không thể khiến cô đánh mất ý thức, Đường Thanh Tâm giơ tay tát một cái thật mạnh vào mặt anh ấy. Lệ Bách Nhiên bị cái tát đột ngột này làm cho choáng váng, anh ấy buông lỏng cô ra, kinh ngạc nói: “Thanh Tâm..."
“Hãy gọi tôi là thím! Cậu Nhiên, hãy chú ý thân phận của cậu!” Đường Thanh Tâm thuận tay mở cửa xe, bước thẳng ra ngoài. Lúc này, cô đã đến ngoại ô thành phố, lượng xe taxi cũng tăng dần. Cô gọi một chiếc xe rồi rời đi. Lệ Bách Nhiên ở phía sau đập mạnh tay lái, mệt mỏi ngã xuống trong xe. Anh ấy chạm vào mặt mình, cũng biết rằng Thanh Tâm đang thực sự rất tức giận.
Ba mươi lăm tỷ, ba mươi lăm tỷ đã mua được duyên phận của bọn họ!
"A!"
Lệ Bách Nhiên ngẩng đầu hét lên, trong xe không có ai để ý tới anh ấy, lúc này nước mắt của anh ấy đã rơi đầy mặt.
Khi Đường Tuyết Mai nói cho anh ấy biết sự thật, anh ấy vẫn còn một tia ảo tưởng, thế nhưng bây giờ hành động của Đường Thanh Tâm đã khiến anh ấy hoàn toàn tuyệt vọng. Thanh Tâm của anh ấy, cô gái ngây thơ ấy, sợ rằng vĩnh viễn sẽ không bao giờ trở về được nữa.
Đường Thanh Tâm không phải cũng như vậy sao? Lúc Lệ Bách Nhiên không trở về, cô vẫn có thể giấu anh ấy sâu tận trong lòng mình, tưởng rằng bản thân có thể bỏ xuống tất cả, thế nhưng bây giờ, nụ hôn vừa rồi lại khiến trái tim cô loạn nhịp.
Loạn nhịp, cô tưởng tượng ra dáng vẻ của mình trước mặt anh ấy, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Người lái xe ở hàng ghế đầu nhìn thấy cô như vậy qua gương chiếu hậu thì không khỏi lo lắng cất tiếng hỏi: "Cô ơi, cô không sao chứ?"
“Không sao, cảm ơn anh, tôi muốn xuống xe ở ngã tư phía trước!"
Đường Thanh Tâm vội vàng lấy tiền lẻ trong túi ra đưa cho người lái xe, thở phào nhẹ nhõm bước ra ngoài.
Thời gian vẫn còn sớm, hôm nay mọi việc coi như vẫn diễn ra tốt đẹp. Cô nhìn vào điện thoại di động nhưng lúc này mới mười giờ rưỡi, vì thế đành đi dạo xung quanh vì sợ rằng Lệ Mặc Nhiên có thể nhìn ra manh mối.
Đứng trước cửa hàng, nhìn vào chiếc tủ kính trong suốt, Đường Thanh Tâm thất thần nhìn chằm chằm vào chiếc vòng tay bên trong tủ. Sợi dây sáng lấp lánh, bên trên có đính một trái tim đỏ thẫm, màu sắc đỏ tươi như màu máu ấy khiến người khác rất dễ chú ý đến. Bước chân của cô bỗng khựng lại mà không tiến về phía trước nữa, cô đứng nhìn chăm chú một hồi lâu rồi mới nhấc chân lên đi vào
trong.
Cô nhớ rằng lúc trước khi cô và Lệ Bách Nhiên ở bên nhau thì cô rất thích những loại đồ trang sức như thế này. Chiếc vòng tay này vẫn luôn là một mặt hàng đại diện cho cửa hiệu này, vào hôm sinh nhật của cô, Lệ Bách Nhiên đã dùng tất cả tiền tiêu vặt của mình để mua chiếc vòng tay này cho cô, còn cô lại nói lời chia tay với anh ấy.
Đến bây giờ khi gặp lại, chỉ cảm thấy đó như một giấc mơ.
"Đây chẳng phải là cô Thanh Tâm sao? Thật là trùng hợp quá".
Đường Thanh Tâm đang chìm đắm trong những hồi ức xưa thì bỗng nhiên một giọng nói sắc bén cất lên cắt ngang dòng suy nghĩ ấy.
Cô quay đầu lại thì nhìn thấy Trương Trúc Phương đang dìu tay một người đàn ông rồi nở một nụ cười gượng gạo nhìn cô. Đường Thanh Tâm cũng mỉm cười tỏ ra lễ phép, sau đó lại quay đi để xem tiếp những món đồ trang sức.
Cách chỗ của Trương Trúc Phương không xa cũng là một gương mặt khá quen thuộc, đó chính là chị cả Đường Tuyết Mai, cô ta cầm theo một tấm thẻ có gần bốn tỷ rồi bắt đầu tiêu xài thỏa thích. Lúc này cô ta cũng đang có mặt ở trong cửa hiệu, nhân viên bán hàng đang vây xung quanh cô ta, còn trước mặt cô ta chính là vô vàn những hộp đựng trang sức.
Nghe thấy ba chữ cô Thanh Tâm, Đường Tuyết Mai bất giác ngẩng đầu lên ngó nghiêng xung quanh, cuối cùng cô ta cũng nhìn thấy một người khiến người khác phải cắn răng nghiến lợi.
Đường Tuyết Mai không bước lên phía trước mà lại ngồi xuống nhìn hai người họ.
"Anh yêu, anh có từng nghe nói chưa? Người đứng trước mặt của chúng ta đây chính là người bạn tốt chung giường của tổng giám đốc Lệ Thiên Minh đấy. Đá người yêu được xem là thanh mai trúc mã của mình để đi theo đại gia, loại phụ nữ này, nếu như là anh thì anh có thích được không?"
Trương Trúc Phương cố ý bỏ qua thân phận thật sự của Đường Thanh Tâm, cô ta cố ý mắng chửi cô thậm tệ trước mặt người ngoài. Với sự kiên định và ý chí mạnh mẽ của Đường Thanh Tâm, cô cũng chẳng thèm đôi co với cô ta.
"Anh thấy cô ta cũng có chút nhan sắc đó, không biết là Lệ Thiên Minh đưa cho cô ta bao nhiêu một đêm nhỉ".
Giọng điệu của anh ta đầy vẻ khinh bỉ, lời nói của người đàn ông ấy khiến cho Đường Thanh Tâm phải quay đầu lại. Sau khi nhìn thấy người phụ nữ trước mặt mình, ánh mắt của người đàn ông tỏ vẻ tán thưởng, cô là kiểu người phụ nữ trông rất thuần khiết nhưng ẩn bên trong là một sự quyến rũ vô cùng, vòng eo nhỏ gọn lấp ló trong bộ trang phục đang mặc trên người càng trở nên kiều diễm hơn gấp bội phần, nét đẹp của vòng eo ấy thật không kém cạnh so với bất cứ một ma nơ canh nào ở đây.
Tóm lại chỉ một câu thôi, chắc chắn là cực phẩm. Đường Thanh Tâm hơi nhíu mày lại: "Vậy thì cô gái bên cạnh anh đây bao nhiêu tiền một đêm nhỉ?"
Người đàn ông ấy đứng ngơ ra, Trương Trúc Phương nổi giận đùng đùng, cô ta bước lên phía trước rồi đưa tay ra đẩy vào người cô. Đường Thanh Tâm đứng không vững nên đã bị đẩy lùi ra sau, va vào quầy hàng. Bỗng chốc tiếng loảng xoảng vang lên, những món đồ trang sức rơi đầy xuống dưới sàn.
Đến lúc cô giữ lại được tư thế thì nhìn thấy những món đồ trang sức rơi đầy trên sàn cùng với vẻ mặt đang đắc ý của Trương Trúc Phương, cô biết rằng sắp có chuyện chẳng lành rồi.
Quả đúng như dự đoán, nhân viên vội vàng chạy ra, nhìn thấy những món đồ rơi trên sàn thì vội vàng lấy máy tính ra để tính toán, cuối cùng đưa ra trước mặt cô và nói: "Cảm ơn, tổng cộng là mười tỷ sáu trăm năm mươi bảy triệu".
Đường Thanh Tâm cau mày lại, Trương Trúc Phương cười õng ẹo nói: "Cô Thanh Tâm, sao không gọi điện cho tổng giám đốc Minh đi, đó chẳng phải là cái máy rút tiền của cô sao".
Đường Thanh Tâm chợt nhớ đến tấm thẻ mà Lệ Thiên Minh đã đưa cho mình, xem ra Trương Trúc Phương vẫn chưa hiểu rõ được tình hình, sống trong một thế giới đầy những lời gièm pha thì cô không thể nào nhịn như vậy được.
"Thật ngại quá, để tôi báo cảnh sát trước đã. Chuyện này đâu phải lỗi của một mình tôi, dựa vào điều gì mà lại bắt tôi phải chịu trách nhiệm hết toàn bộ chứ. Hay là cô nghĩ tôi không dám làm lớn chuyện lên đây?"
Lời nói này vừa nói cho Trương Trúc Phương nghe, vừa là lời cảnh cáo với nhân viên của cửa hàng. Ban nãy bọn họ nói chuyện lớn tiếng như vậy, bao nhiêu cặp mắt ở đây đều nhìn thấy, không có lý do gì bắt cô phải tự đền một mình cả.
"Thanh Tâm, sao cô lại có thể làm vậy chứ, đã lỡ làm sai thì nhận lỗi là được mà, người ta cũng chỉ là người làm ăn buôn bán mà thôi".
Vừa nói dứt lời thì Trương Trúc Phương lập tức bật cười, đây đúng kiểu vừa đấm vừa xoa.
Đường Tuyết Mai bước đến bên cạnh Đường Thanh Tâm, cô ta cố đưa tay lên che miệng làm kiểu phóng đại lên, sau đó quay ra xin lỗi Trương Trúc Phương. Đường Thanh Tâm đã gọi được cho cảnh sát, sau đó cô kể lại vắn tắt sự việc cho họ nghe, khi cô vừa mới cúp máy thì thấy Lệ Thiên Minh gửi tin nhắn tới.
"Cô đang ở đâu vậy?"
Đường Thanh Tâm thoáng suy nghĩ sau đó gửi cho anh một nhãn dán mặt khóc: "Tôi đang bị hai ba người phụ nữ ăn hiếp, bọn họ đe dọa tống tiền tôi mười tỷ nè".
"Địa chỉ." Lệ Thiên Minh trả lời vô cùng nhanh chóng, Đường Thanh Tâm liếc nhìn nhân viên cửa hàng, sau đó gửi địa chỉ qua cho anh, sau tiếp cô lại ngồi phịch xuống sofa rồi nhìn mấy người họ với vẻ mặt mệt mỏi.
"Đợi khi nào cảnh sát đến thì chúng ta hẵng tính đến chuyện tiền bạc, phiền các người giữ nguyên hình ảnh được camera ghi lại, đừng có hi vọng tìm cách xóa đi. Lệ Thiên Minh vẫn sẽ có cách để tìm ra chân tướng sự việc, nếu như các người đã nói tôi là nhân tình của anh ấy, vậy thì tôi sẽ làm một nhân tình một cách đúng nghĩa cho các người xem."
Lúc này nhân viên ai nấy đều hoảng sợ, họ đang định giải thích thì lại bị Đường Thanh Tâm cắt ngang: "Tôi không muốn nghe lời giải thích hay xin lỗi nào cả. Cô Phương, cô hãy nhớ lấy lời cô đã nói, để xem người bạn cùng giường Lệ Thiên Minh của tôi sẽ làm cách nào để khiến cô tâm phục khẩu phục".
Đường Thanh Tâm rất hiểu tính cách của Lệ Thiên Minh, ở bên ngoài anh nhất định sẽ giữ thể diện cho cô.
Lúc này cô tỏ ra bình tĩnh và tự tin như vậy hoàn toàn là vì Lệ Thiên Minh, bỗng nhiên Đường Thanh Tâm cảm thấy bản thân mình rất đáng ghét, rõ ràng cô rất muốn ly hôn với anh và rời khỏi nhà họ Lệ, thế nhưng sao cô lại nghĩ về anh cơ chứ?
Trương Trúc Phương và Đường Tuyết Mai ngồi phía đối diện với cô, muốn nhìn xem cô còn có thể vẽ ra thêm trò gì. Trong lòng của cô ta cảm thấy vô cùng bồn chồn lo lắng, cô ta không biết thái độ của Lệ Thiên Minh sẽ như thế nào, cô ta chỉ biết rằng anh vô cùng chán ghét mình.
Đang suy nghĩ thì bỗng nhiên một giọng nói lạnh lùng cất lên: “Đường Thanh Tâm".
Giọng nói ấy lạnh lùng đến mức không có một chút tình cảm nào trong đó, Đường Tuyết Mai mừng thầm trong lòng, xem ra Lệ Thiên Minh đang không vui.
Đường Thanh Tâm vội vàng đứng dậy, sau đó rảo bước nhanh đến trước mặt anh, lúc cô đang định nói chuyện thì cảnh sát cũng đã tới nơi.
Vốn dĩ khi nhìn thấy Lệ Thiên Minh là nhân viên cửa hàng đã cảm thấy hoảng sợ rồi, giờ lại nhìn thấy có thêm cảnh sát đến nữa, họ cảm thấy rất hối hận, sao lại để đắc tội với nhiều người như vậy chứ?
Đường Thanh Tâm kể lại tất cả sự việc đã xảy ra, nhân viên cũng không dám phóng đại câu chuyện lên nữa. Họ đem hình ảnh trích xuất từ camera ra cho mọi người xem, sau khi Lệ Thiên Minh nhìn thấy thì cười lạnh nói: "Cô Phương đúng là đãng trí thật, mười tỷ tiền lễ phục vẫn chưa đền xong giờ lại gây thêm chuyện nữa rồi. Như vậy đi, anh cảnh sát, anh đến quả là đúng lúc, trong bữa tiệc hôm trước Trương Trúc Phương đã làm hư bộ lễ phục của vợ tôi, tới giờ vẫn chưa thấy bồi thường, hôm nay giải quyết một thể luôn đi."
"Anh nói gì cơ, giải quyết một thể sao?" Trương Trúc Phương giật nảy mình quay sang nhìn Lệ Thiên Minh, hai mươi tỷ lận đó.
"Sao, có vấn đề gì à?" Lệ Thiên Minh điềm tĩnh nhìn cô ta, Trương Trúc Phương nào có dám thốt ra từ "không" cơ chứ. Cô ta chỉ lặng lẽ lắc đầu, cô ta vẫn còn muốn sống thêm mấy ngày nữa mà.
Còn người đàn ông bên cạnh cô ta lại nói trúng điều quan trọng hơn: "Đây là vợ anh sao?"
Lệ Thiên Minh liếc nhìn anh ta, sau đó gật đầu nói: "Là vợ của tôi, chỉ là cô ấy vẫn thường hay nói đùa tôi là máy rút tiền của cô ấy, đây là trò đùa vui của hai vợ chồng chúng tôi mà thôi".
Người đàn ông đó đùng đùng nổi giận rồi đẩy tay của Trương Trúc Phương ra, may mà Đường Thanh Tâm không nói ra, nếu không để Lệ Thiên Minh để ý rồi biết anh ta đã trêu ghẹo vợ mình thì anh ta có chín cái mạng cũng đền không nổi.
"Tiện nhân."
Anh ta hung tợn đẩy tay của Trương Trúc Phương ra, sau đó bỏ đi với vẻ mặt tức giận, không thèm để ý gì đến cô ta nữa. Trương Trúc Phương ngơ ngác đứng trơ ra, một hồi lâu sau vẫn chưa phản ứng gì được.
"Cô Phương, mời cô đi cùng chúng tôi, hai chuyện này cô xem nên hòa giải hay làm theo quy trình đây?"
Mãi đến khi lời nói của cảnh sát cất lên thì Trương Trúc Phương mới hoàn hồn trở lại, cô ta nhìn Đường Thanh Tâm bằng ánh mắt căm thù, rồi lại nhìn sang Đường Tuyết Mai, sau đó cất giọng lạnh lùng.
"Tôi trả tiền là được chứ gì?"
Hai mươi tỷ, không mua được gì cả, để mất đi hơn hai mươi tỷ như vậy thật sự khiến cho Trương Trúc Phương cảm thấy vô cùng xui xẻo.
Đúng rồi, còn có thêm một người nữa, chắc chắn người đó cũng sẽ rất buồn phiền. Đứng một bên cứ như vô hình vậy, chỉ đến khi Đường Thanh Tâm và Lệ Thiên Minh ra về thì mới nhớ ra sự tồn tại của cô ta.
Nhấp vào lưu truyện - lần sau xem tiếp dễ dàng hơn

Truyện Ngôn Tình Tổng Tài mới hơn
