
Truyện Ngôn Tình Tổng Tài Lạc Lối
Truyện Full
(Click xem Danh Sách Chương)Mô tả Truyện :
Truyện Ngôn Tình Tổng Tài Lạc Lối Lương Tây Kinh và Thi Hảo là hai người tuyệt đối không thể nào có chuyện ở bên nhau.Một người là người chèo lái tập đoàn Lương Thị trong tương lai, một nhân vật huyền thoại trong giới kinh doanh, thủ đoạn tàn nhẫn, lạnh lùng đầy cuốn hút. Còn Thi Hảo là thư ký được ông nội của Lương Tây Kinh sắp xếp ở bên cạnh anh, trước giờ vẫn luôn công tư phân minh.
Chương 22 : Bạn gái tôi
-
Lương Tây Kinh không ở công ty, các đồng nghiệp khác thuộc phòng trợ lý tổng giám đốc đều tan làm đúng sáu giờ.
Thi Hảo cũng không ngoại lệ.
Ra khỏi công ty, cô đến địa điểm đã hẹn trước với Ôn Ỷ.
Vẫn là trung tâm thương mại lần trước.
Lúc Thi Hảo đến, Ôn Ỷ vẫn chưa có mặt.
Cô đang tính tìm một chỗ ngồi chờ cô ấy thì điện thoại rung lên, là người môi giới bất động sản tuần trước cô liên lạc gửi tin nhắn phản hồi, người đó nói rằng có vài căn nhà khá ổn tại mấy khu dân cư cô vừa ý đang được rao bán.
Người môi giới đã chỉnh sửa lại một số tài liệu liên quan đến mấy căn nhà kia rồi gửi cho cô, hỏi cô lúc nào mới có thời gian rảnh để đi xem.
Thi Hảo nhấp mở tài liệu do người môi giới gửi đến.
Vừa lúc nhìn thấy Ôn Ỷ đi về phía mình.
“Cậu xem gì mà tập trung thế?” Cô ấy nghiêng đầu đến trước mặt Thi Hảo.
Thi Hảo đưa luôn điện thoại cho cô ấy: “Người môi giới bất động sản hỏi tớ lúc nào mới tiện đi xem nhà.”
Ôn Ỷ nhìn lướt qua ảnh chụp mấy căn nhà kia một lượt, nhướng mày: “Có vẻ ổn đấy, hay thứ bảy này tớ đi cùng cậu nhé?”
“Thứ bảy thì không được rồi.” Thi Hảo nói với cô ấy: “Thứ bảy tớ còn phải đến trại trẻ mồ côi với chủ tịch nữa.”
Ôn Ỷ ngẩn ra, kinh ngạc hỏi: “Sao bỗng nhiên chủ tịch Lương lại muốn đến trại trẻ mồ côi?”
Thi Hảo cũng không biết vì sao Lương Hanh lại đề nghị đến trại trẻ mồ côi, cô lắc lắc đầu: “Tớ cũng không rõ lắm.”
Dứt lời, cô nhìn về phía Ôn Ỷ, hơi hoang mang: “Cậu nói xem, có phải chủ tịch…"
Cô còn chưa nói xong đã bị Ôn Ỷ ngắt lời: “Không đâu, cậu đừng có lo bò trắng răng, nghĩ ngợi lung tung nữa.”
Thi Hảo mím chặt môi, tựa vào vai cô ấy: “Ôn Ỷ.”
Ôn Ỷ lườm cô: “Nói.”
Thi Hảo nhẹ giọng nói: “Không biết vì sao gần đây tớ cứ có dự cảm không được tốt lắm.”
“...”
Nghe cô nói như vậy, Ôn Ỷ gần như ngay lập tức hiểu ra “dự cảm” mà cô nói là ám chỉ điều gì.
Cô ấy im lặng, không biết nên an ủi cô ra sao.
Sau khi im lặng một lúc, Ôn Ỷ vươn tay về phía Thi Hảo, ôm chầm lấy cô an ủi: “Cậu đừng nghĩ nhiều nữa mà, nói không chừng dự cảm không tốt đó chỉ là ảo giác của cậu mà thôi.”
Nhìn dáng vẻ căng thẳng lo lắng của Ôn Ỷ, Thi Hảo cũng không muốn khiến cô ấy cảm thấy buồn phiền trong buổi hẹn ăn tối của hai người.
Cô cong môi cười: “Cậu nói nghe cũng có lý, không cần phải nghĩ ngợi nhiều như vậy.”
Ôn Ỷ gật đầu thật mạnh: “Thứ bảy cậu phải đến trại trẻ mồ côi với chủ tịch, thế lúc nào mới có thời gian đi xem nhà?”
Thi Hảo cũng đang suy nghĩ về vấn đề này.
Cô cân nhắc trong nháy mắt rồi nhìn Ôn Ỷ: “Hay để tớ hỏi thử xem tối nay người môi giới có hẹn với khách hàng nào khác không? Nếu không thì tối nay chúng ta cứ đi xem trước, đợi cuối tuần nào đó có thời gian thì đi xem lại vào ban ngày lần nữa nhé?”
Từ khi có ý định mua nhà, Thi Hảo đã tìm đọc rất nhiều bài viết về quy trình xem nhà và những việc cần lưu ý.
Trước khi quyết định mua một căn nhà, cần phải xem nhà đủ ba lần vào buổi sáng, buổi trưa và buổi tối. Xem vào buổi sáng mới biết được ánh sáng có tốt không còn buổi tối chủ yếu kiểm tra tình hình tiếng động xung quanh. Tóm lại “Tam cố mao lư*” mới có thể tương đối chắc chắn.
* Tam cố mao lư: ba lần đến mời, mời với tấm lòng chân thành (Lưu Bị đích thân ba lần đến lều cỏ của Gia Cát Lượng để mời bằng được Gia Cát Lượng ra giúp, lần thứ ba mới gặp). Ý ở đây nói phải xem xét kỹ lưỡng ba lần.
Hai mắt Ôn Ỷ sáng lên: “Vậy cậu mau hỏi đi.”
“... Được.”
Sau khi thống nhất thời gian với người môi giới, hai người ăn qua loa bữa tối ở một nơi gần đó rồi đi thẳng đến khu dân cư để gặp mặt.
-
Bên kia.
Lương Tây Kinh bảo tài xế dừng xe gần trụ sở công ty đấu thầu rồi ngồi yên trong xe. Anh không trực tiếp đến hiện trường buổi đấu thầu, không muốn tạo ra áp lực cho cấp dưới.
Lúc xuống xe hút thuốc, Lương Tây Kinh nhận được cuộc gọi của Tiền Nhạc.
“Tổng giám đốc Lương.” Giọng điệu của Tiền Nhạc điềm đạm: “Cậu đến thành phố Bình rồi sao?”
Lương Tây Kinh tựa người vào xe, bình tĩnh trả lời: “Tin tức của tổng giám đốc Tiền nhanh nhạy thật đấy.”
Tiền Nhạc ậm ừ qua loa rồi chủ động hỏi: “Không biết tối nay tổng giám đốc Lương có thời gian rảnh không? Tối nay tôi tham dự một bữa tiệc, muốn mời tổng giám đốc Lương cùng đi.”
Lương Tây Kinh biết rõ ý đồ của Tiền Nhạc.
Anh ngước mắt nhìn tòa nhà cao tầng sừng sững cách đó không xa, hơi nhếch khóe môi: “Nếu tổng giám đốc Tiền đã có lòng như vậy, tôi đây cũng không có lý do gì để từ chối cả.”
Không bao lâu sau khi cúp điện thoại, nhân viên tham gia đấu thầu cũng đi ra.
Nhìn thấy Lương Tây Kinh xuất hiện, vị giám đốc đó hơi bất ngờ: “Tổng giám đốc Lương.”
Lương Tây Kinh ừm một tiếng rồi hỏi: “Kết quả của vòng đấu thầu thứ hai sao rồi?”
Lần đấu thầu này có tổng cộng ba vòng, vòng thứ ba sẽ diễn ra vào sáng mai.
Giám đốc báo cáo: “Số phiếu của công ty chúng ta đang ngang bằng với một công ty bản địa của thành phố Bình.”
Lương Tây Kinh hiểu rõ tình hình, vỗ vỗ vai người đó: “Anh vất vả rồi, cứ về nghỉ ngơi trước đi.”
Giám đốc thấy vẻ mặt Lương Tây Kinh vẫn bình tĩnh, trong thoáng chốc không phỏng đoán được suy nghĩ của anh nên nhìn về phía Dương Cao Phi. Dương Cao Phi lắc lắc đầu với anh ấy.
Đoàn người quay ngược về khách sạn.
Sau khi kiểm tra xong một lượt tài liệu đã được Dương Cao Phi chỉnh lý lại, Lương Tây Kinh xem đồng hồ: “Sắp xếp xong xuôi rồi?”
Dương Cao Phi gật đầu.
Địa điểm bữa tiệc cách khách sạn Lương Tây Kinh ở lại không xa.
Trên đường từ khách sạn đến địa điểm tổ chức bữa tiệc, Lương Tây Kinh vốn định gọi điện thoại trò chuyện với Thi Hảo nhưng lại sợ cô nghĩ nhiều, lo lắng cho tình hình của anh ở bên này. Suy đi nghĩ lại, cuối cùng Lương Tây Kinh vẫn không mở WeChat ra.
Lúc Lương Tây Kinh đến phòng VIP của câu lạc bộ, Tiền Nhạc và những người khác đều đã đến.
Anh quét mắt nhìn một lượt, nhận ra có hai người của bên chính phủ.
“Tổng giám đốc Lương đến rồi đấy à.”
Tiền Nhạc gọi anh.
Lương Tây Kinh nở nụ cười, chào hỏi một lượt những người có mặt.
Trong số những người thâm niên lão làng này, Lương Tây Kinh là người trẻ tuổi nhất.
Mấy người chuyện trò hỏi han vài câu, nói tới nói lui cuối cùng lại kéo chủ đề đến chuyện đấu thầu.
Nghe người ta quan tâm đến kết quả đấu thầu của Tập đoàn Lương Thị, sắc mặt Lương Tây Kinh vẫn bình tĩnh như thường: “Cũng không đến nỗi nào.”
Nghe anh trả lời như vậy, Tiền Nhạc liếc anh một cái: “Ngày mai là vòng đấu thầu cuối cùng rồi, tổng giám đốc Lương có cảm thấy căng thẳng không?”
Lương Tây Kinh: “Tôi vẫn ổn.”
Anh bay tới thành phố Bình cũng không phải do sợ đánh mất dự án này. Đối với Lương Tây Kinh mà nói, đánh mất một dự án cũng chẳng phải việc gì quá ghê gớm cả. Anh tiếp quản tập đoàn nhiều năm như vậy rồi, đương nhiên sớm đã hiểu rõ lý lẽ có được tất có mất.
Thấy anh bình tĩnh như vậy, Tiền Nhạc hơi cau mày.
Ông ta vốn nghĩ kết quả phiếu bầu của hai vòng đấu thầu đầu tiên đủ để khiến Lương Tây Kinh lo lắng, thậm chí anh sẽ phải thoả hiệp, không ngờ rằng anh vẫn bình tĩnh giống như chẳng có chuyện gì xảy ra. Ông ta cũng không biết do anh diễn tốt hay là do thật sự không thèm để ý.
Nhưng nếu thật sự không thèm để ý, anh không cần phải đến thành phố Bình làm gì cả.
Lương Tây Kinh biết rõ Tiền Nhạc muốn giở trò gì nên tất nhiên vẫn một mực sừng sững bất động.
Vừa bước ra khỏi phòng VIP, anh đã bị Tiền Nhạc gọi lại.
“Tổng giám đốc Lương.”
Lương Tây Kinh quay đầu lại, khiêm nhường lễ độ đáp lời: “Tổng giám đốc Tiền.”
Tiền Nhạc nhìn Dương Cao Phi đang đi bên cạnh anh, hỏi: “Ra ngoài hút điếu thuốc với tôi được chứ?”
Lương Tây Kinh vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi: “Đương nhiên là được.”
Phong cảnh ngoài câu lạc bộ rất đẹp.
Hai người bước ra khỏi câu lạc bộ, Lương Tây Kinh đưa cho Tiền Nhạc một điếu thuốc.
Tiền Nhạc nhận lấy, lúc đang châm thuốc lại nói một câu: “Bà xã tôi không thích tôi hút thuốc.”
Lương Tây Kinh biết Tiền Nhạc có tiếng bị vợ quản lý nghiêm khắc, cũng biết tình cảm của vợ chồng bọn họ rất tốt.
Anh lên tiếng: “Hút thuốc lá có hại cho sức khỏe, bà Tiền không muốn ông hút chẳng qua cũng do lo lắng đến tình trạng sức khỏe của ông mà thôi.”
Nhắc tới chuyện này, Tiền Nhạc liếc anh một cái: “… Gần đây sức khỏe ba cậu thế nào rồi?”
Lương Tây Kinh hơi ngước mắt, hạ thấp giọng: “Cũng không đến nỗi tệ.”
Tiền Nhạc gật gật đầu: “Lần cuối cùng tôi gặp ông ấy đã là chuyện của hơn mười năm trước rồi.”
Lương Tây Kinh không tiếp lời.
Tiền Nhạc tự nói mấy câu rồi chuyển chủ đề: “Thật ra tôi không cố ý nhắm cậu làm con rể nhà họ Tiền tôi.”
Không đợi Lương Tây Kinh lên tiếng, Tiền Nhạc đã nói tiếp: “Tình hình nhà họ Lương cậu quá phức tạp, Tĩnh Hà lại quá đơn thuần.”
Lương Tây Kinh hé môi nhưng không lên tiếng.
Tiền Nhạc nhìn anh, tiếp tục nói: “Đáng tiếc sau khi con bé gặp được cậu thì không thèm ngó ngàng đến người nào khác nữa.”
Từ lúc biết Lương Tây Kinh không có ý đó với con gái mình, Tiền Nhạc đã giới thiệu rất nhiều thanh niên vừa có ngoại hình vừa có tài năng cho Tiền Tĩnh Hà, tiếc là không ai lọt được vào mắt xanh của cô ta. Cô ta chỉ thích mỗi mình Lương Tây Kinh.
Tiền Nhạc chỉ có một đứa con gái là Tiền Tĩnh Hà, khó lắm cô ta mới vừa mắt một người, muốn có được người đó, cho dù ông ta có hao hết tâm tư cũng phải giành bằng được cho cô ta.
Huống chi bản thân Tiền Nhạc cũng hiểu rõ những người mà ông ta giới thiệu cho Tiền Tĩnh Hà quả thật kém hơn Lương Tây Kinh mọi bề.
Cho dù không tính đến thân phận và bối cảnh của nhà họ Lương, tự bản thân Lương Tây Kinh cũng có thủ đoạn và năng lực làm cho người khác tin phục.
Đương nhiên Lương Tây Kinh còn có một điểm khác mà cả Tiền Nhạc và vợ ông ta đều thích. Sau khi điều tra về Lương Tây Kinh, biết được anh là kiểu người giữ mình trong sạch, Tiền Nhạc cũng cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều nếu gả Tiền Tĩnh Hà cho anh.
Nghe những lời Tiền Nhạc vừa nói, Lương Tây Kinh lạnh nhạt trả lời: “Tôi không tốt như cô Tiền nói đâu.”
Tiền Nhạc nghe ra được ẩn ý trong lời nói của anh: “Cậu chắc chắn muốn trả lời tôi luôn sao?”
Ý của Tiền Nhạc rất rõ ràng, chỉ cần Lương Tây Kinh cân nhắc đến những lời ông ta vừa nói, một phiếu của dự án anh đang cạnh tranh trong tay ông ta sẽ bầu cho anh, bầu cho Tập đoàn Lương Thị vào vòng đấu thầu cuối cùng vào ngày mai.
Lương Tây Kinh suy nghĩ rồi nhìn về phía Tiền Nhạc, ý tứ cũng rất rõ ràng: “Cô Tiền rất tốt nhưng tiếc là tôi không có may mắn đó.”
Bị anh từ chối lần nữa, sắc mặt Tiền Nhạc đột nhiên trở nên lạnh lùng.
Không đợi Tiền Nhạc nói tiếp, Lương Tây Kinh nhìn thoáng qua đồng hồ: “Tổng giám đốc Tiền, cũng muộn rồi, tôi còn phải đi mua bánh hải đường, xin phép đi trước.”
Tiền Nhạc không thể theo kịp suy nghĩ của anh, híp mắt: “Cậu có ý gì?”
Lương Tây Kinh thản nhiên đáp: “Bạn gái tôi thích ăn bánh hải đường của tiệm bánh Tứ Nguyệt.
Rời khỏi câu lạc bộ, Lương Tây Kinh bảo tài xế đến tiệm bánh Tứ Nguyệt gần khách sạn, anh muốn mua bánh hải đường mang về thành phố Giang cho Thi Hảo.
Không may bây giờ đã muộn rồi, mặc dù bọn họ vội vàng đến trước khi cửa tiệm đến giờ đóng cửa nhưng bánh hải đường đã được bán hết.
Lương Tây Kinh hỏi giờ mở cửa vào ngày mai và nhớ kỹ, quyết định ngày mai sẽ lại đến.
Quay trở về khách sạn, Lương Tây Kinh lại xem tài liệu đấu thầu.
Anh dặn Dương Cao Phi sửa lại tài liệu, còn anh sẽ tự sửa lại phương án.
Sau khi Lương Tây Kinh sửa xong thì trời đã hửng sáng.
Anh bảo Dương Cao Phi sửa lại tài liệu lần nữa, rồi đến nhà vệ sinh tắm rửa để tỉnh táo.
Vòng đấu thầu cuối cùng bắt đầu lúc mười giờ sáng.
Lương Tây Kinh vẫn không đến đó, anh ở khách sạn ngủ bù, sau đó mở cuộc họp video ở nước ngoài.
Họp xong, kết quả đấu thầu cũng có. Tập đoàn Lương thị không trúng thầu.
Lương Tây Kinh không hề bất ngờ với kết quả này.
Dương Cao Phi báo tin tức cho Lương Tây Kinh, thấy anh bình tĩnh như vậy, anh ấy cũng không dám nổi giận.
Lương Tây Kinh yên lặng châm thuốc, thu ánh mắt dừng bên ngoài cửa sổ lại: “Về thành phố Giang thôi.”
Dương Cao Phi nghe lệnh.
Thu dọn hành lý xong, đoàn người lên xe chuẩn bị trở về.
Lên xe, Dương Cao Phi đang suy nghĩ xem có nên nhắc nhở Lương Tây Kinh đi mua bánh hải đường không, lại cảm thấy nói ra chuyện không quan trọng như vậy thì không hay.
Trong lúc do dự thì Lương Tây Kinh đã nói: “Đến tiệm bánh Tứ Nguyệt trước.”
Tài xế lái xe đi, Dương Cao Phi trố mắt nhìn rồi chớp mắt nhìn về phía Lương Tây Kinh ở ghế sau, trong lòng càng có thêm nhận thức mới về mối quan hệ giữa Thi Hảo và Lương Tây Kinh.
Mua bánh ngọt xong, Lương Tây Kinh còn nhận được cuộc gọi của Tiền Nhạc.
Thái độ của anh vẫn giống như tối hôm qua, không nghe ra bất kỳ lạ thường nào.
Tiền Nhạc hơi bực bội nhưng lại không thể không thừa nhận, con gái ông ta có ánh mắt không tệ, Lương Tây Kinh còn có khí chất hơn cả ông ta.
Cúp máy xong, Lương Tây Kinh gửi tin nhắn thông báo thông tin chuyến bay cho Thi Hảo.
Thi Hảo trả lời lại rất nhanh: [Tổng giám đốc Lương cần sắp xếp mấy tài xế nhỉ?]
Lương Tây Kinh cong môi: [Thư ký Thi có đồng ý làm tài xế của anh một lần không?]
Thi Hảo: [Em không có lý do gì để từ chối sự sắp xếp của tổng giám đốc Lương.]
Nhắn tin xong, Thi Hảo tiếp tục bận rộn công việc.
Để đến đón Lương Tây Kinh được thì cô phải làm xong việc trước đã.
Ba giờ Lương Tây Kinh hạ cánh.
Khi anh ra khỏi sân bay thì lập tức nhìn thấy Thi Hảo đứng bên cạnh xe.
Thi Hảo mặc đồng phục độc quyền của tập đoàn Lương thị, thân hình mảnh mai thướt tha.
Nhận ra ánh nhìn chăm chú của anh, Thi Hảo đang xem điện thoại ngẩng đầu lên, đứng từ xa nhìn anh.
Mấy giây sau, Thi Hảo đi đến gần anh, lễ phép nói: “Tổng giám đốc Lương.”
Lương Tây Kinh hắng giọng, khom lưng lên xe.
Đóng cửa xe lại, Thi Hảo chào hỏi với những đồng nghiệp khác, để mọi người lên xe về công ty.
Các đồng nghiệp khác không ngồi cùng xe với Lương Tây Kinh.
Sắp xếp xong, Thi Hảo vốn đang chuẩn bị lấy bằng lái xe thì Dương Cao Phi đưa tay về phía cô: “Thư ký Thi, cô nghỉ ngơi đi, để tôi lái xe cho.”
Thi Hảo ngẩn ra.
Lương Tây Kinh nhìn về phía hai người: “Để trợ lý Dương lái đi.”
Thi Hảo đưa chìa khóa cho Dương Cao Phi, sau đó vòng đến ghế phụ mở cửa xe ra rồi lên xe.
Vừa thắt dây an toàn xong thì màn hình điện thoại sáng lên, Lương Tây Kinh gửi tin nhắn, hỏi cô có căng thẳng không.
Thi Hảo lái xe rất ổn nhưng bởi vì cô không thường lái xe nên mỗi lần lái sẽ có hơi căng thẳng, lòng bàn tay sẽ đổ mồ hôi.
Thi Hảo không ngờ lúc này anh còn nhớ đến tình trạng tâm lý của cô, cô mím môi nhắn trả lời lại anh: [Không căng thẳng.]
Lương Tây Kinh nhướng mày: [Hửm?]
Thi Hảo: [Cảm giác hưng phấn cao hơn căng thẳng nên không có cảm giác gì.]
Thấy tin nhắn này, Lương Tây Kinh không nhịn được mà nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe môi cong lên.
Thi Hảo yên lặng nhìn anh qua gương chiếu hậu.
Dương Cao Phi cố gắng thu nhỏ sự tồn tại của mình lại, anh ấy chỉ im lặng lái xe, không lên tiếng phá vỡ bầu không khí của hai người.
Bầu không khí tốt đẹp trong xe kéo dài đến khi đến công ty.
Trở về công ty, vẻ mặt Lương Tây Kinh nghiêm túc, Thi Hảo cũng vậy. Không có thời gian nghỉ ngơi, Lương Tây Kinh bảo Thi Hảo mở cuộc họp luôn.
Ngay lập tức, tinh thần của mọi người đều căng thẳng, trở nên bận rộn.
…
Buổi chiều khi cuộc họp kết thúc, cũng vừa đúng lúc đến giờ tan làm.
Thi Hảo đi theo Lương Tây Kinh ra khỏi phòng họp, sau đó cô lại đi theo anh vào phòng làm việc.
Lương Tây Kinh nhận tệp tài liệu mà Thi Hảo đưa, rồi cụp mắt ký tên.
Ký xong, anh ngẩng đầu nhìn cô: “Em định mấy giờ tan làm?”
Thi Hảo rũ mắt, nhìn quầng thâm dưới mắt anh, cô có hơi không đành lòng: “Tổng giám đốc Lương tan làm lúc nào thì em tan làm lúc đó.”
Lương Tây Kinh cong môi, đưa mắt nhìn đồng hồ trên tường: “Bảy giờ nhé?”
Lông mi Thi Hảo run lên: “Được.”
Ra khỏi văn phòng của Lương Tây Kinh, Thi Hảo hít sâu một hơi.
Lúc trở lại bàn làm việc, cô dùng tốc độ nhanh nhất để sửa lại biên bản cuộc họp.
Khi cô làm xong cũng vừa đúng bảy giờ.
Màn hình điện thoại trên bàn sáng lên, là người trong phòng làm việc nhắn tin cho cô.
Lương Tây Kinh: [Thư ký Thi.]
Thi Hảo ấn mở ra: [Tổng giám đốc Lương, biên bản cuộc họp đã gửi đến hòm thư của anh rồi.]
Gửi tin nhắn xong, Thi Hảo đóng máy tính lại, thu dọn đồ đạc.
Đang dọn dẹp thì Lương Tây Kinh ra khỏi văn phòng, bước chân anh chậm rãi, trông có vẻ rất thong thả.
Thi Hảo nhìn bóng lưng anh đi đến trước cửa thang máy, cô nhét hết đồ trên bàn vào trong túi, giả vờ bình tĩnh đi theo phía sau anh.
Cửa thang máy mở ra, Lương Tây Kinh liếc nhìn cô một cái.
Một trước một sau đi vào, khi Thi Hảo ấn số thì quay sang hỏi: “Tổng giám đốc Lương, anh xuống tầng mấy?”
Lương Tây Kinh nhìn cô, hai tay đút túi quần: “Tầng một.”
Thi Hảo: “Vâng.”
Cô ấn thang máy tầng một cho Lương Tây Kinh.
Thang máy xuống rất nhanh, hai người không nói gì với nhau.
Đến tầng một, Thi Hảo nói lời tạm biệt với Lương Tây Kinh như bình thường rồi rời đi.
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, Lương Tây Kinh nhìn chằm chằm bóng lưng của Thi Hảo, anh nghiêng đầu cười.
Anh lấy điện thoại ra, đang định bảo cô chờ ở chỗ cũ thì cuộc gọi của Lương Hanh đến trước.
Lương Tây Kinh giương mắt lên, anh thu lại ý cười trong đôi mắt, sau đó mới nhận máy.
Lương Tây Kinh không nói trước.
Lương Hanh chờ mấy giây rồi mới hỏi: “Cháu tan làm chưa?”
Lương Tây Kinh: “Cháu vừa tan làm xong.”
Lương Hanh hờ hững nói: “Bác Tôn xuống bếp làm mấy món cháu thích ăn đấy.”
Lương Tây Kinh nghe hiểu ý của ông, mấy giây sau anh mới nói: “Ông ăn trước đi ạ.”
Lương Hanh nhíu mày: “Cháu không về à?”
Lương Tây Kinh: “Có người hẹn với cháu trước ông rồi.” Anh không nói dối Lương Hanh: “Cháu sẽ về trước mười giờ.”
Lương Hanh nghe vậy thì hừ lạnh, lập tức khó chịu với anh: “Có phải cháu xem lời ông như gió thổi qua tai không?”
Lương Tây Kinh im lặng một lúc mới nói: “Cháu vẫn luôn nhớ kỹ lời ông.”
Lương Hanh nói: “Nhớ nhưng mà không nghe.”
Lương Tây Kinh không phản bác lại.
Lương Hanh mắng anh vài câu, bác Tôn lại ở bên cạnh khuyên can.
Một lát sau, ông cúp máy với Lương Tây Kinh và nói: “Đừng có về nữa, ông bảo bác Tôn mang đồ ăn cho chó hoang ăn rồi.”
“…”
Nhìn cuộc gọi kết thúc, Lương Tây Kinh cười khổ.
Anh nhéo ấn đường rồi gọi cho Thi Hảo.
“Alo.” Thi Hảo nhận máy rất nhanh: “Sao vậy anh?”
Nghe thấy giọng nói ấm áp dịu dàng của cô, tâm trạng của Lương Tây Kinh dịu xuống: “Em đang ở đâu thế?”
Thi Hảo: “Cửa tàu điện ngầm.”
Lương Tây Kinh: “Đợi em ở đâu?”
Thi Hảo suy nghĩ rồi nói: “Hay là gặp ở cửa khu dân cư nhà em nhé?”
Lương Tây Kinh nhướng mày: “Không muốn gặp anh sớm hơn sao?”
“…” Thi Hảo nghe ra giọng điệu u oán của Lương Tây Kinh thì buồn cười: “Chỗ cửa tàu điện ngầm đang sửa, không dễ đỗ xe.”
Lương Tây Kinh hiểu ra: “Được.”
Anh nói: “Gặp ở khu dân cư.”
Thi Hảo ừ một tiếng.
Yên lặng mấy giây, hai người cũng không cúp máy.
Thi Hảo mím môi, úp mở hỏi: “Anh không cúp máy sao?”
Lương Tây Kinh: “Anh muốn nghe giọng nói của em.”
Thi Hảo ngẩn người, im lặng cong khóe môi: “Thời tiết thành phố Bình ngày hôm qua thế nào?”
Lương Tây Kinh: “Cũng không tệ lắm.”
Thi Hảo tiếp tục: “Hôm nay thì sao?”
“Không tốt bằng thành phố Giang.” Lương Tây Kinh đáp.
Nghe câu này, đuôi lông mày Thi Hảo hơi nhướng lên, cô mỉm cười dịu dàng.
Hai người cứ nói chuyện vu vơ với nhau như vậy.
Nghe thấy tiếng Lương Tây Kinh khởi động động cơ, Thi Hảo không lên tiếng nữa. Sau đó vẫn như vậy, hai người vẫn không cúp máy.
Cuộc gọi này của họ đến tận khi gặp nhau mới kết thúc.
…
Về đến nhà, Thi Hảo còn chưa kịp thay giày đã bị Lương Tây Kinh ôm vào lòng.
Cô dừng lại, đưa tay vỗ lưng anh.
Hai người yên lặng ôm nhau, đến khi bụng Thi Hảo kêu lên thì Lương Tây Kinh mới buông cô ra, anh cũng đưa thứ trong tay cho cô.
Thi Hảo nhìn xuống, thấy mấy chữ quen thuộc thì giật mình: “Tối nay ăn cái này sao?”
Lương Tây Kinh bật cười: “Thư ký Thi, có cần anh nhắc nhở em không?”
Thi Hảo: “Nhắc nhở gì cơ?”
Lương Tây Kinh chọc vào má cô: “Anh không thích ăn đồ ngọt.”
Thi Hảo "à" một tiếng: “Vậy anh muốn ăn gì đây?”
Lương Tây Kinh: “Tối nay anh phải về nhà cũ, cứ làm những gì em muốn ăn đi.”
Thi Hảo phản ứng lại: “Chủ tịch gọi cho anh à?”
Lương Tây Kinh gật đầu.
Trong lòng Thi Hảo biết rõ nên không hỏi thêm nữa. Cô đặt bánh hải đường mà Lương Tây Kinh mang từ thành phố Bình về lên bàn, rồi mở tủ lạnh ra xem: “Em muốn ăn mỳ, anh có ăn không?”
Lương Tây Kinh: “Làm cho anh một bát nhỏ.”
Nấu mỳ xong, hai người ngồi đối diện nhau ăn.
Trong lúc ăn uống, Thi Hảo không thích nói chuyện, Lương Tây Kinh cũng vậy.
Ăn xong, anh lại nhận nhiệm vụ rửa bát.
Căn hộ Thi Hảo thuê không có máy rửa bát tự động, lúc trước Lương Tây Kinh đã từng hỏi cô có nên lắp đặt cho cô không nhưng cô đã từ chối.
Lương Tây Kinh rửa bát, Thi Hảo đi đến cửa phòng bếp “giám sát”.
Ánh sáng dịu nhẹ của phòng bếp chiếu lên người anh, trông anh như được phủ một vầng sáng dịu dàng, hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ nghiêm túc ở công ty.
Lúc này, trên người Lương Tây Kinh có hơi thở của cuộc sống.
Nhận thấy ánh mắt của Thi Hảo, Lương Tây Kinh nhìn lên: “Nhìn gì vậy?”
“Nhìn xem tổng giám đốc Lương rửa bát có sạch không?” Cô thuận miệng đáp.
Lương Tây Kinh: “…”
Thấy biểu cảm thay đổi rất nhỏ của anh, Thi Hảo hỏi: “Vẻ mặt này của anh là có ý gì?”
Lương Tây Kinh thở dài: “Rửa không sạch thì có phải rửa lại không?”
Thi Hảo: “Đương nhiên là có rồi.”
Nói xong, cô đi vào phòng bếp: “Anh rửa xong rồi à?”
Lương Tây Kinh cầm bát lên cho cô kiểm tra.
Thi Hảo thật sự nghiêm túc nhìn, khen ngợi: “Anh có năng khiếu rửa bát đấy.”
Lương Tây Kinh nghẹn họng.
Rửa bát xong, Thi Hảo nhìn đồng hồ trên tường: “Có phải anh sắp về rồi không?”
Lương Tây Kinh hắng giọng, rũ mắt nhìn cô: “Đừng lo lắng.”
Thi Hảo ngẩng đầu lên nhìn anh, mấp máy môi: “Em vốn không hề lo lắng gì mà.”
“Sau đó thì sao?” Lương Tây Kinh cúi đầu, kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Thi Hảo hỏi thẳng: “Chủ tịch có coi trọng dự án này không anh?”
“Tàm tạm.” Lương Tây Kinh biết cô nghĩ cái gì, vuốt tóc cô: “Anh sẽ giải quyết, em yên tâm đi.”
Thi Hảo bình tĩnh nhìn anh một lúc, sau đó nhẹ nhàng nói: “Em biết.”
Lương Tây Kinh cúi người, hôn nhẹ lên môi cô: “Trước khi ngủ nhớ nhắn tin cho anh đấy, anh về trước đây.”
Anh không dám hôn cô quá lâu, sợ bản thân không khống chế được.
Thi Hảo chớp mắt: “Được, anh lái xe chậm thôi đó.”
Lương Tây Kinh đi rồi, trong nhà càng trở nên yên tĩnh hơn.
Thi Hảo quét dọn nhà cửa, rồi nhìn đến bánh hải đường trên bàn. Tối nay cô đã ăn no, ăn nhiều cũng không tốt nhưng lúc này cô lại muốn nếm thử bánh hải đường mà Lương Tây Kinh mua cho cô.
Bánh hải đường là bánh ngọt mà Thi Hảo yêu thích.
Lúc ăn cô bất giác nhớ đến, hình như cô chưa từng nói với Lương Tây Kinh cô thích ăn cái này. Sao anh lại có thể mua chính xác món cô thích ăn vậy?
Suy nghĩ một lúc, Thi Hảo cũng không tìm được đáp án.
Nghĩ đến Lương Tây Kinh đang lái xe, cô cũng không vội vàng hỏi anh.
Ăn hai miếng, Thi Hảo đi một vòng quanh nhà cho tiêu bớt đồ ăn.
Đến khi cô tắm rửa xong, WeChat có tin nhắn do Lương Tây Kinh gửi đến báo anh đã về nhà cho cô.
Thi Hảo không nghĩ nhiều, trực tiếp trả lời một chữ "vâng".
Cùng lúc đó, Lương Tây Kinh đang ngồi đối diện với Lương Hanh.
Điện thoại của anh được đặt tùy ý trên mặt bàn, màn hình sáng lên, Lương Tây Kinh cầm lên xem rồi lại để xuống.
Lương Hanh nhẫn nhịn nhưng không nhịn được mà mắng anh: “Tắt điện thoại một lúc cũng không được à?”
Lương Tây Kinh: “… Gần đây có phải ông thấy cháu không vừa mắt đúng không ạ?”
Anh cũng chỉ cầm điện thoại được nửa phút thôi mà.
Lương Hanh cười lạnh lùng: “Cháu rất tự giác đấy.”
Nghe Lương Hanh nói vậy, Lương Tây Kinh cũng không tức giận.
Anh quay qua nói chuyện với quản gia rất tự nhiên: “Bác Tôn, cơm tối mang cho chó hoang rồi ạ?”
Nhấp vào lưu truyện - lần sau xem tiếp dễ dàng hơn

Truyện ngôn tình tổng tài mới hơn
