Truyện ngôn tình sắc Bạo tình

Bạo Tình

Truyện Full

(Click xem Danh Sách Chương)
  • lưu truyện

Mô tả Truyện :

Truyện ngôn tình sắc Bạo tình - Trạng Thái : truyện full - Thể Loại : Truyện sắc - Truyện H văn cực nặng - Không đủ 21 tuổi vui lòng không đọc truyện . Nội Dung : Nam nữ chính quen nhau trong một câu lạc bộ kính về tình ái lớn ở châu âu, những người trong câu lạc bộ đa số là những người có bệnh trầm cảm vì cuộc sống áp lực muốn tìm chổ giải sầu - Còn trường hợp nữ chính là chị ấy mắc chứng bệnh cưỡng ái đa số bệnh này loại chỉ hưng phấn khi bị bạo lực ái tình.Nhân sinh quan trong truyện có vài chổ không có giá trị đạo đức . Cẩn thận khi xem lưu ý đây chỉ là truyện giải trí .

Chương 88

Khi Trần Dương đang trong bếp hâm nóng lại đồ ăn mang về, Tường Vân nói muốn ra ngoài vứt rác, cô không bao giờ thích để băng vệ sinh đã dùng qua qua đêm trong thùng rác.

Mọi thứ có vẻ rất bình thường, yên ả như bất kỳ ngày nào họ ở bên nhau.

Khi Tường Vân chuẩn bị ra khỏi nhà, cô bất chợt nhìn về phía Trần Dương đang bận rộn trong bếp, nhẹ nhàng gọi tên anh một lần nữa.

Nhưng khi anh quay lại, cô lại mỉm cười lắc đầu, “Không sao.”

Trần Dương đang gọt trái cây, thấy cô đội mũ, quàng khăn đầy đủ, không nhịn được cười trêu, “Sao hôm nay sợ lạnh thế? Vứt rác có ngay dưới tầng mà.”

“Ừ, có lẽ vì mất máu?” Tường Vân theo lời anh nói, siết chặt khăn quàng hơn.

“Hay để anh đi!” Trần Dương lau tay, định ra khỏi bếp.

Tường Vân vẫy tay từ chối, “Em có yếu đuối đến vậy đâu!”

Trần Dương biết tính cô, dừng bước, cười, “Vậy thì về nhanh nhé, cơm nóng rồi.”

Cửa khép lại che khuất bóng dáng Tường Vân, nhẹ nhàng đóng lại.

Như ngăn cách hai thế giới.

Trần Dương cẩn thận tránh những loại trái cây tính lạnh, chỉ chọn những thứ tính ấm như vải thiều và đu đủ, rửa sạch, gọt vỏ, cắt miếng.

Tất cả trái cây đã chuẩn bị xong, ngay cả cơm cũng bắt đầu nguội, anh bỗng cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Tường Vân vẫn chưa về.

Truyện sắc chữ miễn phí giúp chúng ta mở rộng tầm nhìn và suy nghĩ. Truyện ngôn tình không chỉ mang lại niềm vui mà còn giúp ta hiểu rõ hơn về cảm xúc của bản thân và người khác. Qua đó, ta có thể cải thiện khả năng đồng cảm và xây dựng những mối quan hệ tốt đẹp hơn. Truyện H

Dù thang máy đông người, phải chờ vài lượt, nhưng giờ cũng phải lên đến nơi rồi.

Trần Dương chợt nhận ra biểu hiện của Tường Vân lúc nãy có phần khác thường.

Anh vốn còn mừng vì cô ứng xử rất bình thản, rộng lượng với chuyện Lan Ngọc, điều đó khiến anh rất bất ngờ.

Lời anh hứa với cô là thật lòng, anh thực sự đã yêu cô, từ nay trong lòng chỉ có một mình Tường Vân.

Tuy nhiên, dù cả hai đều thừa nhận Lan Ngọc là người đã khuất, Trần Dương không biết cảm xúc của Tường Vân về chuyện này ra sao.

Mâu thuẫn giữa người xưa và người nay, chẳng phải là tình tiết quen thuộc trong các bộ phim ngôn tình giờ vàng sao?

Nghĩ đến “người nay,” trong lòng Trần Dương bỗng dâng lên cảm giác bất an, anh đứng bật dậy, chạy nhanh lên lầu, vấp cầu thang ngã đau đầu gối cũng không để ý.

Giữa giường lớn trong phòng ngủ, chiếc vòng cổ mà Anh Thư từng đeo đặt ngay ngắn ở giữa, bên cạnh là cây thước đo màu đỏ rực gây chú ý.

Dưới thước là mảnh giấy viết tay của Tường Vân:

“Cô ấy nói, hàng giả chỉ là hàng giả, chỉ là ở một chiều không gian nào đó giống hàng thật. Cô ấy cũng bảo tôi suy nghĩ kỹ xem: người phụ nữ giống Lan Ngọc nhất trên đời này là ai.”

Trong đầu Trần Dương vang lên tiếng sấm sét, anh lao vào phòng tắm và phòng thay đồ — nửa không gian trống trải vắng lặng.

Tường Vân đã dọn sạch mọi thứ thuộc về mình.

Anh dép lê chạy xuống dưới, không còn thấy bóng dáng cô đâu.

Trần Dương gọi điện cho Tường Vân liên tục, nhưng cô đã tắt máy từ lâu.

Anh chỉ mặc áo mỏng, nhưng trong ngày đông lạnh giá lại đổ mồ hôi ướt đẫm.

Gió bắc thổi qua lưng ướt đẫm mồ hôi của anh, luồn vào ngực, thổi qua chỗ thiếu một xương sườn, làm tim anh đau nhói.

Trần Dương lái xe đến nhà Tường Vân, dù gõ cửa nhiều lần cũng không ai mở.

Anh ngồi trong xe, nhìn cửa sổ nhà cô, nhưng không bao giờ có ánh đèn sáng lên.

Lúc 2 giờ sáng, cảnh sát đến kiểm tra giấy tờ của anh, lịch sự yêu cầu anh rời đi.

Rõ ràng trong mắt hàng xóm, anh đã trở thành một kẻ theo dõi đáng nghi ngờ.

Mấy ngày liền, điện thoại của Tường Vân vẫn tắt máy.

Trần Dương gọi đến công ty cô.

Nhân viên nói cô xin nghỉ phép dài ngày, về quê rồi.

Anh van xin họ cho biết địa chỉ, đối phương cười ngượng ngùng, “Đó là thông tin cá nhân, không tiện cung cấp cho người lạ.”

Người lạ?

Hóa ra anh đã trở thành người lạ đối với Tường Vân.

Trần Dương nghĩ, giờ mình chắc trông thật buồn cười, như một kẻ biến thái mê gái, theo dõi Tường Vân với ý đồ xấu.

Nhưng anh không phải kẻ biến thái, mà là kẻ ngốc hoàn toàn.

Ngốc đến mức trước đây tự tin mù quáng rằng mình kiểm soát được tình hình tuyệt đối, nhưng lại không hề nhận ra con mèo nhỏ của mình đang khóc thầm trong góc tối.

lưu truyện

Nhấp vào lưu truyện - lần sau xem tiếp dễ dàng hơn