
Bạo Tình
Truyện Full
(Click xem Danh Sách Chương)Mô tả Truyện :
Truyện ngôn tình sắc Bạo tình - Trạng Thái : truyện full - Thể Loại : Truyện sắc - Truyện H văn cực nặng - Không đủ 21 tuổi vui lòng không đọc truyện . Nội Dung : Nam nữ chính quen nhau trong một câu lạc bộ kính về tình ái lớn ở châu âu, những người trong câu lạc bộ đa số là những người có bệnh trầm cảm vì cuộc sống áp lực muốn tìm chổ giải sầu - Còn trường hợp nữ chính là chị ấy mắc chứng bệnh cưỡng ái đa số bệnh này loại chỉ hưng phấn khi bị bạo lực ái tình.Nhân sinh quan trong truyện có vài chổ không có giá trị đạo đức . Cẩn thận khi xem lưu ý đây chỉ là truyện giải trí .
chương truyện mới nhất :
Chương 92
Khi buổi tiệc khiêu vũ trong đám cưới kết thúc, đã quá nửa đêm.
Khách mời được vài chiếc xe party bus lần lượt đưa đến khách sạn đã đặt trước.
Trần Dương vẫn bám chặt lấy Tường Vân, không chịu rời một bước. Tường Vân đành phải vẫy tay với vài phù dâu phù rể khác để họ đi trước, rồi mặt lạnh lùng bị Trần Dương kéo đi lên xe của anh.
Trước khi lên xe, Tường Vân bị đá sỏi lồi lõm vấp ngã, suýt té. Trần Dương một tay ôm lấy, liền bế cô lên, tháo giày cao gót ra, bắt đầu massage nhẹ nhàng lòng bàn chân cô.
Tường Vân đi giày cao gót 8 cm, từ lúc theo cô dâu trang điểm đến giúp Thanh tài rót rượu, bận rộn từ sáng đến tối, cổ chân đã hơi sưng.
Trần Dương đặt cô trên ghế phụ, quỳ một chân xuống đất, nâng chân nhỏ của cô lên, xoa bóp từng ngón chân.
“Đau không?” anh hỏi.
“Đâu?” Tường Vân nhìn anh đáp, “Ở đây à?” Cô nhẹ nhàng đá vào cánh tay Trần Dương, “Hay là ở đây?” rồi chỉ vào ngực trái mình.
Trần Dương ngẩng đầu không nói, mắt đầy vẻ thương xót.
Anh lấy chân Tường Vân đặt lên ngực mình, kéo lại gần, hôn rồi hôn, “Xin lỗi em, em yêu, xin lỗi!”
Tường Vân định rút chân lại nhưng anh giữ chặt không buông, cô thở dài bất lực, “Trần Dương, sao anh lại trở nên dai thế này?”
“Ngoài dai dẳng, giờ anh còn bám riết, nài nỉ, làm ầm lên...”
Tường Vân vừa cười vừa khóc, “Anh thật là—”
Lời nói chưa hết, mắt cô đã đỏ hoe, “Anh có biết tôi đã cảm thấy mình như phát điên bao lâu rồi không? Tôi cố quên anh hoàn toàn, nhưng anh cứ như bóng ma không rời, dù ở châu Âu cũng thấy bóng dáng anh đâu đó. Hơn hai năm rồi tôi mới thoát khỏi ảo giác đó, dần quen với cuộc sống một mình, không nghĩ đến anh nữa, chuẩn bị thành công rồi. Sao anh có thể như xác sống vậy, lại xuất hiện? Tôi tự nhận không nợ anh gì, sao anh lại làm khổ tôi như thế?!”
Trần Dương đứng lên, ôm chặt Tường Vân, để mặt cô tựa vào ngực mình, hơi ấm ướt át thấm ướt vải áo trước ngực.
“Anh nợ em! Những gì em thấy không phải ảo giác, không phải bóng ma, mà là anh, là anh yếu đuối.” Anh dùng tay nhẹ nhàng lướt qua mái tóc dài của cô, vuốt ve chậm rãi. “Tường Vân, xin lỗi em! Nếu em còn cho anh cơ hội xin lỗi lần nữa. Anh biết, anh không xứng đáng được em tha thứ, chính anh đã phá hủy niềm tin em dành cho anh. Nên em muốn đi, anh không có quyền ngăn cản, cũng không dám đến gần, nghĩ rằng chỉ cần nhìn từ xa là đủ. Nhưng anh sai rồi, khi em lần thứ hai biến mất khỏi thế giới anh, anh mới biết, thế giới không còn lành lặn...”
Đọc Truyện sắc miễn phí là một cách để khám phá thế giới nội tâm phong phú của con người. Những câu chuyện tình yêu đầy cảm xúc giúp chúng ta học cách yêu thương, tha thứ và trưởng thành hơn qua mỗi trải nghiệm. Đây là một hành trình tinh thần đầy ý nghĩa mà ai cũng nên thử qua. Truyện H
“Anh chưa bao giờ nghi ngờ tình cảm thật lòng của anh dành cho em, nhưng anh không thể cho em lời hứa chắc chắn để em tin anh. Anh biết tất cả là lỗi của anh, vì sự do dự, mơ hồ, làm em tổn thương sâu sắc, là thất bại của anh! Anh cầu xin em, cho anh một cơ hội ăn năn, thêm chút thời gian để chứng minh với em: Trái tim anh, tất cả tình yêu và con người anh, đều thuộc về em, chỉ có em thôi.”
Trần Dương nâng mặt Tường Vân lên, như trân quý món cổ vật quý giá dễ vỡ, “Em yêu, anh có thể gọi em là em yêu thêm lần nữa không? Những ngày không có em, thở cũng đau, anh sống như xác không hồn. Cầu xin em, hãy trở về được không? Trái tim anh ở trong em, em không trở về, anh không thể sống!”
“Những gói hàng đó là anh gửi phải không? Thanh tài không biết em thích mochi vị xoài, anh ấy cứ tưởng em thích dâu!”
Tường Vân cảm giác như men rượu vừa rồi giờ mới phát tác, mắt bỗng mờ đi, khóc nức nở, lời nói lộn xộn nhưng Trần Dương hiểu hết.
Anh nhìn khuôn mặt trang điểm đậm của cô giờ lem nhem nước mắt, cô vô tư cọ sát vào áo sơ mi trắng của anh.
Anh đau lòng cúi đầu, hôn sâu lên môi cô, nếm vị mặn của nước mắt.
Nụ hôn lâu ngày khiến ký ức chôn sâu trong tim bùng lên, hai năm nhớ nhung, giằng xé, đau đớn, khó quên hóa thành thân thể rực lửa quấn quýt.
Ghế trong xe được ngả phẳng, váy đỏ của Tường Vân bị vứt sang một bên.
Cô đè Trần Dương xuống, cưỡi trên người anh, hai tay chống trên ngực anh.
Ánh mắt Trần Dương không rời thân hình Tường Vân, không một giây phút rời xa.
Đôi tay ấm áp lướt trên làn da mịn màng của cô, thân hình nhỏ nhắn như nụ hoa chớm nở, đang chờ anh tưới tắm.
Anh ngồi dậy, ôm eo nhỏ của cô, mút lấy đôi môi mềm mại.
Vị rượu trong miệng cô dần truyền sang anh theo nước miếng, bị anh nuốt lấy tham lam.
Lưỡi ướt át tách ra, kéo theo sợi dây mơ hồ của sự mờ ám.
Trần Dương liếm cổ trắng nõn và dái tai đẹp như ngọc của cô, để lại dấu ướt trên đường đi.
Đôi ngực đầy đặn của Tường Vân bị bàn tay anh nắm chặt, thoải mái xoa bóp. Lưỡi nóng bỏng quét qua đầu nhũ đã cương cứng, mút, bú mớm, phát ra tiếng kêu thích thú.
Bụng dưới cô rộ lên cảm giác tê dại, nơi khô hạn lâu ngày giờ ướt đẫm, rỉ ra mật ngọt.
“Ưm... ừm...” miệng cô rên rỉ, ngón tay nhỏ luồn vào tóc ngắn của anh, nắm chặt.
Hai bên tai vang lên tiếng thở dốc kìm nén của đối phương, nhịp đập cùng tần số.
Trần Dương nhẹ nhàng mở rộng hai chân cô, mân mê cánh hoa đã ướt sũng, tách ra tìm lấy nhụy rung rinh, dùng một ngón tay nhẹ nhàng ấn vào, các ngón còn lại dò dẫm vào khe thịt trơn trượt, bất ngờ đẩy vào bên trong.
Con đường cô đơn hơn 700 ngày nay, chật hẹp hơn trước, kích thích bất ngờ khiến Tường Vân mở to mắt, rên lên cao vút, “Ha... a...”
Ngón tay Trần Dương nhịp nhàng ra vào trong cô, mô phỏng tốc độ anh từng làm khi ở bên trong cô, nhanh, mạnh vài lần, rồi có dòng dịch ấm nóng của cô chảy ra trên tay anh.
“Hu hu hu, chủ nhân, phải là anh đúng không? Anh đã trở lại rồi sao?” Tường Vân khóc nói.
“Anh đã trở lại, em yêu. Em, còn chừa chỗ cho anh không?” Trần Dương lật cô nằm dưới, hít sâu một hơi, rồi tiến vào, giọng khàn khàn nói.
Nhấp vào lưu truyện - lần sau xem tiếp dễ dàng hơn

Truyện Ngôn Tình Sắc Giới mới hơn
